Chương 12

30 4 0
                                    


Từ Cửu Chiếu không sợ hãi chút nào tiêu sái bước qua đám người kia, đến đứng ở trước mặt thầy Cao.

Cậu rủ mắt nhìn mai bình phủ men trắng xanh khắc hoa sen trước mắt.

Cái này ở trong mắt mọi người là một tác phẩm khiến người ta phải thán phục hâm mộ, ở trong mắt thầy Cao có thể nói là kiệt tác, nhưng ở trong mắt cậu thì là một thành phẩm có vô số khuyết điểm.

Phôi sứ quá dày, mặt men không sáng bóng lắm, tổng thể toàn thân có vẻ to lớn thô kệch. Điều khiến Từ Cửu Chiếu không hài lòng nhất chính là hoa văn hoa sen quấn quanh kia. Nét vẽ quá nhợt nhạt!

Bởi vì lúc đó cậu thất thần, căn bản là không tập trung tư tưởng để vẽ, đường nét vẽ ra căn bản không có lực độ, nét bút tùy hứng lại không dụng tâm.

Từ Cửu Chiếu quả thực không đành lòng nhìn thẳng vào tác phẩm của mình, hận không thể đem mai bình đoạt lại đem đập vỡ cùng với các thứ phẩm phế thải kia rồi đem chôn đi, mắt không thấy nữa cho thoải mái.

Thầy Cao mặc dù trong lòng tán dương mai bình không dứt, ngoài miệng cũng không có nói trắng ra. Để tránh cho người tuổi trẻ sẽ kiêu căng, chỉ nói là: "Lần này coi như cậu vận khí tốt, đốt một lần liền thành công. Nhưng làm người cũng không thể thấy thỏa mãn mà dừng lại không tiến lên. Có nghe thấy hay không?"

Từ Cửu Chiếu thở phào, nếu như thầy Cao trực tiếp khen cậu, cậu thật sự không biết nên bày ra biểu cảm gì cho đúng. Tâm tình rất phức tạp, thật là quỷ dị mà.

Từ Cửu Chiếu dạ một tiếng, cung kính nói: "Vâng. Em nhất định cẩn tuân theo dạy bảo của người." Từ Cửu Chiếu mang theo ánh mắt sùng kính nhìn thầy Cao, nghĩ thầm lần này người cũng nên thu cậu làm đồ đệ rồi chứ?

Vậy mà ánh mắt thầy Cao chỉ chạm mắt cậu một cái, rồi coi như không có chuyện gì xảy ra dời mắt đi .

Từ Cửu Chiếu không hiểu nhìn thầy Cao kêu người cất đi mai bình kia, tiếp tục kiểm kê thành phẩm, đem cậu gạt bỏ sang một bên.

Từ Cửu Chiếu cũng không khó chịu, không có lúng túng đứng tại chỗ, xoay người đi tiếp tục thu dọn các hộp đất đã được mở ra.

Bất quá tay cậu làm thì vẫn làm nhưng trong lòng không nhịn được băn khoăn, đây là ý gì? Chẳng lẽ là ngại ánh mắt nhiều người sao?

Cậu nào biết thầy Cao trong lòng cũng rất xoắn xuýt đau khổ ấy chứ, thật là một hạt giống tốt a! Nhưng ông làm sao có thể lòng dạ đen tối, đem Từ Cửu Chiếu thu làm môn hạ chứ.

Kiểm kê hoàn tất, lần này mở lò nung ra tổng cộng 13 món sứ giả cổ tinh phẩm, sứ giả cổ chất lượng trung bình: 56 món, sứ giả cổ loại kém: 67 món, còn lại đa số là đồ sứ tầm thường và có lỗi.

Ngoài mấy món phế phẩm không thể nhìn nổi bị đem đi đập nát để thu hồi lại nguyên liệu ra, tổng cộng có 136 món, đạt xấp xỉ 70% tổng thành phẩm làm cho Trương Văn Chiêu vui mừng cười toe toét.

Đứng ở trong kho hàng, Trương Văn Chiêu nhìn kỹ từng món, tuy rằng mẻ sứ này ông chủ tiệm đồ cổ ở Thượng Hải đã xác định, nhưng giá chốt lại là phải căn cứ vào chất lượng thành phẩm cùng các mặt khác mà tính toán.

TÁI SINH CHI TỪNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ