Chương 10: Một viên kẹo

633 33 5
                                    

Khi Trần Triệu Nam sáu tuổi, lần đầu tiên gặp Du Cảnh ở trong sân.

Nhóc quen thuộc gương mặt của bố Du Cảnh, ở bên đối diện nhà Trần Triệu Nam, mấy căn nhà ở chung cư là người nhà của người trong cục cảnh sát, ông Trần Triệu Nam là cảnh sát, từ nhỏ Trần Triệu Nam đã sống ở đây.

Trần Triệu Nam chưa từng gặp người bên cạnh. Dáng người cao, da ngăm đen, đầu tóc rối bời như ổ gà, áo phông màu đen giặt đến mức bạc màu còn bị nhàu nữa, đi đôi giày sandal vừa mới mua có điều nhìn có vẻ hơi chật.

Ánh mắt cậu ta sáng đến mức đáng sợ, con ngươi đảo ngược đảo xuôi từ tầng 5 nhìn sang cửa hàng tiện lợi ở cổng chung cư, giống như chưa được nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Trần Triệu Nam thấy cậu ta có hơi bẩn, không biết chú Du sao lại dẫn đứa bé này vào trong nhà nữa.

Ngoài sân trồng mấy cây long não, dưới ánh nắng mặt trời giống như xối một lớp dầu. Mùa hè ở Trú Thành nóng, đi ra ngoài một lát đã chảy rất nhiều mồ hôi.

Trần Triệu Nam ăn kem, nắm lấy váy mẹ đi từ cầu thang ra.

Tay Giang Ngâm đặt sau gáy Trần Triệu Nam, đẩy cậu lên phía trước, Trần Triệu Nam đứng dưới ánh nắng, khó chịu nhíu mày, muốn trốn vào phía sau váy mẹ.

"Đây là Du Cảnh à?" Trần Triệu Nam nghe thấy mẹ cậu nói, "Đẹp trai thật đấy."

Trần Triệu Nam nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại, áo dính sát vào lưng, kem cũng đã tan thành nước đường chảy xuống ngón tay.

Vốn dĩ nhóc không muốn ra ngoài, nhưng bị mẹ nhóc ép đi ra ngoài mua đồ, sau đó mẹ nhóc còn không ngừng tám chuyện với người khác khiến nhóc bực bội, mỗi lần như vậy đều đợi rất lâu.

Chân Trần Triệu Nam để trên mặt đất, không đứng im cựa quậy lung tung, ăn cây kem gần hết, đầu lưỡi tê tê, ăn ở dưới hơi có mùi gỗ.

Giang Ngâm vẫn còn đang nói gì đó, Trần Triệu Nam không chú ý nghe, lấy lưỡi liên tục khẩy chiếc răng lung lay.

Kem tan thành nước đường chảy xuống đất, kiến nhanh chóng bò đến, Trần Triệu Nam lùi về sau.

"Mới đón từ quê lên." Du Huy dắt tay Du Cảnh, kéo cậu đến trước mặt Giang Ngâm, "Chào dì Giang đi con."

Du Cảnh sờ gáy, giống như có chút thẹn thùng: "Cháu chào dì Giang ạ."

"Năm nay cháu bao nhiêu rồi?"

Giang Ngâm cúi người, muốn sờ mặt Du Cảnh.

Du Cảnh ngửi thấy mùi nước xịt muỗi nồng người Giang Ngâm và mùi hoa thơm đặc biệt, khi ở dưới quê, bà nội cũng xịt loại nước xịt muỗi này cho cậu.

Cậu nhìn Du Huy đứng bên cạnh, lại quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Giang Ngâm: "9 tuổi ạ."

"Cao như vậy," Giang Ngâm cười nói, "Lớn hơn Nam Nam nhà dì 3 tuổi."

Giang Ngâm quay đầu, giục Trần Triệu Nam kêu anh đi.

Vậy nên Du Cảnh nhìn theo tầm mắt của Giang Ngâm, trong mùi hương của nước xịt muỗi, cậu nhìn thấy đứa trẻ ăn kem đang đứng sau lưng dì.

Ngựa hoang - Giả Nhật Ban Mã (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ