Chương 50

339 15 0
                                    

Theo góc nhìn của Du Cảnh thì chuyện tình cảm của Hướng Bùi với Lương Chương quá rõ ràng, nhưng Trần Triệu Nam lại nhìn không ra, đối với chuyện tình yêu khá tay chơi nhưng đôi khi lại ngu ngơ. Từ nhỏ Trần Triệu Nam đã rất thông minh, có thiên phú học hành, không cần quá lỗ lực, nhưng ông trời công bằng, không để Trần Triệu Nam chuyện gì cũng không minh.

Du Cảnh không giỏi giấu giếm, khi nói dối sẽ cảm thấy lương tâm bứt rứt, không thể giả vờ ngạc nhiên được.

Vào một thời điểm đặc biệt, anh đã nghĩ rằng nếu Trần Triệu Nam hỏi tại sao anh lại biết thì anh sẵn sàng kể tất cả với Trần Triệu Nam, bao gồm cả việc anh thích đàn ông, đàn ông không phải là người khác, mà là chỉ người đứng trước mặt anh, người đàn ông tên Trần Triệu Nam.

Dự báo thời tiết cho biết, đêm nay có mưa rào kèm theo sấm chớp, mưa chậm chập chút xuống dưới, phòng khách giống như một cái túi ni lông lớn trong suốt, đóng kín không thở được. Sau đó, bầu trời bắt đầu chớp động, có ánh sáng trắng sắc bén, thanh âm vang dội.

Những chiếc lá trong chậu cây phản chiếu ánh sáng trắng tinh khiết, Trần Triệu Nam khẽ cử động cổ, tia chớp khiến làn da của hắn trắng hơn, in ra những hình thù khác nhau bị tách ra.

Đáng tiếc là Trần Triệu Nam không hỏi gì, cũng không hỏi tại sao Du Cảnh biết, cũng không hỏi tại sao Du Cảnh không nói với mình, dường như hắn đã mất đi tính tò mò và không quan tâm đến mọi thứ vậy.

Thật lâu sau, Du Cảnh mới mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Không có gì chứ?"

Hắn cúi đầu đáp: "Đều là bạn bè, đương nhiên không có chuyện gì."

Du Cảnh suýt không thốt lên lời, có lẽ Trần Triệu Nam thật sự để ý, vẻ mặt có vẻ quá nghiêm túc.

Trần Triệu Nam lúc nào cũng như vậy. Bề ngoài rất vui vẻ, thái độ đối với nhiều thứ quá tích cực nhưng thật ra lại đặt nặng nhiều chuyện với nhiều người trong lòng. Ngoại trừ những gì hắn cảm thấy coi trọng thì hắn mới cảm thấy không sao cả. Hắn có thể lắng nghe lời khuyên của người khác rồi giả vờ mình thật sự nghe theo nhưng hắn sẽ không làm theo.

Trần Triệu Nam ngoài nóng trong lạnh, là người khiến người khác tò mò. Du Cảnh là người duy nhất không cần phải dành thời gian để hiểu hắn, nên cho dù Trần Triệu Nam có nói như vậy, thì cũng không có nghĩa là trong lòng hắn đã nghĩ như vậy.

Đêm đó, Du Cảnh ngủ không ngon, ngủ chập chờn, mơ mơ màng màng không rõ nguyên nhân mà khi tỉnh dậy anh cũng không thể nhớ nổi.

Có lẽ Trần Triệu Nam ở phòng bên cũng ngủ chẳng ngon, lúc Du Cảnh ăn sáng thì cũng thấy vẻ mặt Trần Triệu Nam có chút mệt mỏi, Trần Triệu Nam mặc bộ đồ ngủ cổ rất thấp, đổ sữa và ngũ cốc vào bát, sữa văng ra một chút và bị dính trên bàn.

Du Cảnh nhắc nhở, Trần Triệu Nam lấy tờ giấy lau mặt bàn, giảm tốc độ rót sữa, không còn cảm xúc để chào ngày mới Du Cảnh.

Du Cảnh đi xuống cầu thang, nhất quyết không chịu để Trần Triệu Nam cõng, nhưng khi nhảy xuống tầng bốn thì hết sức, Trần Triệu Nam lo Du Cảnh sẽ bị ngã nên giữ cổ tay anh, để anh từ từ nhảy bằng chân trái.

Ngựa hoang - Giả Nhật Ban Mã (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ