Thang máy dừng lại ở lầu bảy, ánh sáng phía sau cửa kín chiếu qua. Du Cảnh vùi cổ trong áo, tay phải để sõng theo mép quần.
Trung tâm thương mại đều có thang máy nhưng Du Cảnh lại không thường xuyên đến trung tâm thương mại, cũng không có cơ hội đi thang máy nhiều, vừa bước vào không gian nhỏ ấy đã thấy không quen, hoặc là do không gian nhỏ, hoặc cũng có thể do Trần Triệu Nam.
Du Cảnh không phải người thích trốn tránh người khác, cậu bấm phần thịt trên móng tay, nếu bấm mạnh càng hại da thịt vô tội.
Trong phòng khách dễ thấy nhất là một bức tượng Phật chiếm diện tích khá lớn trên tường, hai bên trái và phải của chiếc tivi treo những bức tranh, thư pháp, trên chiếc kệ gỗ gụ ở cửa ra vào có các loại gốm và các bộ sưu tập mới mẻ.
Trong quá trình trang hoàng lại nhà, Trần Tùng đã trả tiền thuê một thầy phong thuỷ rồi sắp xếp từng món đồ nội thất đã được chuẩn bị từ trước. Nếu trong cuộc sống này, bạn gặp quá nhiều chuyện vượt quá sức chịu đựng thì sẽ tìm đến thần học.
Trần Triệu Nam lấy trong tủ giày ra một đôi dép mới, đôi ấy y hệt đôi Trần Triệu Nam đang đi, khác mỗi màu sắc, Trần Triệu Nam đặt đôi dép trước mặt Du Cảnh: "Cậu đi đôi này, nó là của cậu."
"Cho tôi một đôi riêng luôn?" Du Cảnh cởi giày thể thao, đặt chúng ngay ngắn ở cửa, thuận tay xếp gọn mấy đôi giày ngổn ngang của Trần Triệu Nam.
"Vì cậu sẽ đến đây thường xuyên nên tôi kiếm cho cậu đôi riêng mà."
Du Cảnh cười trong lòng, thầm cắn môi: "Xa quá, đạp xe cũng mệt."
"Tập thể dục cũng tốt mà" Trần Triệu Nam nói "không thì kì nghỉ đông tôi dọn qua nhà bên đó."
"Bố cậu có đồng ý không?"
"Thì bảo Chú Du đánh tiếng với bố, có lẽ bố sẽ đồng ý, nếu chú Du không đồng ý thì đành nhờ mẹ Lâm, nhất định mẹ Lâm sẽ đồng ý."
Trần Triệu Nam là người khá biết tính toán, cực kỳ hiểu biết về đỉnh chuỗi thức ăn.
Dù nhà cách xa nhau nhưng Du Cảnh đạp xe rất nhanh, hộp giữ nhiệt rất xịn, khi mở nắp ra bánh bao bên trong vẫn còn bốc khói nghi ngút khiến Trần Triệu Nam mờ cả mắt.
Trần Triệu Nam bị sốt, tối cũng không ăn gì ngoài bát cháo dưa do dì giúp việc nấu, lúc này cơ thể hắn đã toát mồ hôi hơn một chút, lúc đói sắp lả thì Du Cảnh với sủi cảo rơi xuống vào vòng tay hắn. Trước kia mỗi năm lập đông, Giang Ngâm với Lâm Mạn Tinh đều cùng nhau làm sủi cảo, buổi tối hai nhà tụm lại ăn sủi cảo, hắn với Du Cảnh thường tranh nhau xem ai là người ăn chiếc sủi cảo cuối cùng.
Lâm Mãn Tinh gói hết số sủi cảo và cần tây lại, có hai tầng, Trần Triệu Nam không ăn hết nên đã rủ Du Cảnh ăn cùng. Hai người trùm chăn kín chân rồi nhanh chóng ăn sạch hết cả cái hộp giữ nhiệt.
Sau khi Du Cảnh rửa xong thì rời khỏi bếp, Trần Triệu Nam đề nghị tạo một tài khoản QQ cho Du Cảnh.
Có tài khoản QQ thì ở trong trường phải gọi là đỉnh, ở nhà Du Cảnh không có máy tính, vì thế không thể đăng nhập thường xuyên, cũng không thêm được mấy được bạn tốt, muốn nói cái gì cứ gặp thẳng mà nói, không cần phải cách một cái màn hình làm giảm khả năng giao tiếp trực tiếp.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngựa hoang - Giả Nhật Ban Mã (Hoàn)
Lãng mạnTác giả: Giả Nhật Ban Mã Xếp chữ: Lam Ngọc - Blog Trác Book cover: Claret Nguồn: Trường Bội Thể Loại: Đơn hướng yêu thầm, hiện đại, niên hạ, cường cường, 1v1, và Happy ending. Tag: Tay trống công × chủ quán bar thụ Trúc mã niên hạ, Trần Triệu Nam (...