Chương 35: Khúc quanh sông xanh

461 19 0
                                    


Nửa đêm Du Cảnh thức giấc một lần, cánh tay của Trần Triệu Nam dựa vào cánh tay trái của anh, đầu không có gối, cổ thì cúi xuống, tư thế không được thoải mái, nhìn có vẻ đau đớn, không hiểu tại sao hắn có thể ngủ ngon được như vậy.

Du Cảnh nâng cánh tay tê dại của mình lên, đặt đầu của Trần Triệu Nam xuống gối, hắn trở mình rồi quay lưng lại với Du Cảnh, cảm giác như sắp rơi xuống, anh nắm lấy áo của hắn rồi kéo hắn về phía mình.

Anh nhìn chằm chằm vào từng đường nét sau gáy của Trần Triệu Nam, mi mắt cũng dần trở lên trĩu nặng.

Ngày hôm sau, Trần Triệu Nam dậy muộn, Du Cảnh mặc lại quần áo nhưng vẫn nằm trên giường, hay là gọi bắt hắn phải dậy nhỉ?

"Mấy giờ rồi?"

Giọng hắn khàn khàn kèm theo giọng mũi, mắt nhắm mắt mở, tay ấn cổ họng   

Du Cảnh : "8 rưỡi rồi, khó chịu à?"

"Họng hơi đau một chút thôi", Trần Triệu Nam  nắm tóc,bỏ chăn ra rồi ngồi dậy, lưng không thể thẳng được, nhìn dáng vẻ có vẻ mệt mỏi.

Du Cảnh sờ trán hắn, nhiệt độ vẫn bình thường, có lẽ là chỉ bị cảm lạnh nhẹ chút thôi.

Du Cảnh muốn ở lại Phú Vân 1 hôm, đợi Trần Triệu Nam từ từ nghỉ ngơi nhưng hắn lại không đồng ý, hắn nghĩ rất khó mới có cơ hội đi du lịch cùng nhau, không muốn lãng phí một ngày như vậy.

May mắn là Du Cảnh có mang theo thuốc cảm, ăn sáng xong Trần Triệu Nam đã uống thuốc, vừa mới lên xe được vài phút thì thuốc đã có tác dụng, hắn ngủ thiếp đi. 

Du cảnh vặn nhỏ nhạc, ánh nắng của buổi ban mai xuyên qua những ô cửa kính mang theo cả những hạt bụi hôm qua ở Phú Vân đã rửa qua xe, xe đã sáng sủa hơn, nhiệt độ cũng tăng cao hơn, ấm áp khiến con người ta cảm thấy dễ chịu hơn.

Phía trước hình dáng của những dãy núi hiện lên mờ mờ ảo ảo, những dãy núi cao tối tăm chia cách bầu trời và mặt đất thành 3 phần rõ rệt, màu sắc rất tươi mới, hai bên đường là những mảnh nương ngô.

Điều kiện đường xá tốt nên Du Cảnh lái xe khá thoải mái, nắng chói chang nên anh bỏ tấm chắn nắng xuống, nhìn sang Trần Triệu Nam, khuôn mặt hắn đắm chìm trong ánh năng, đến những sợi lông tơ cũng có thể nhìn thấy được.

Trần Triệu Nam ngủ không lâu thì đã thức dậy, nước mũi vẫn còn chảy một chút nhưng tinh thần thì tốt hơn lúc buổi sáng nhiều rồi, không còn đau đầu. Du Cảnh thở phào nhẹ nhõm, lấy từ phích ra một chút nước ấm đưa cho hắn uống để làm ấm cơ thể.

Du Cảnh đeo kính râm lên, nhìn rất ngầu, Trần Triệu Nam cũng lấy cặp kính râm đeo lên.

Lái xe vào sâu những con đường núi quanh co tầm nhìn bỗng nhiên bị thu hẹp lại, trước mắt là núi non trùng điệp không còn nhìn thấy cảnh vật nào khác, sườn núi trải đầy sỏi đá, cỏ dại mọc dải rác màu xám xịt, ánh nắng xuyên qua khe núi, giống như màu vàng của sự sống, những rặng núi hoang tàn vắng lặng. 

Ngựa hoang - Giả Nhật Ban Mã (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ