Chương 54

317 16 3
                                    

Mùa hè là mùa của các ban nhạc. Sau tháng sáu, Trần Triệu Nam bận rộn hơn, thời gian của hắn dành phần lớn là ở trên máy bay, biểu diễn từ thành phố này sang thành phố khác, hắn cũng dành thời gian gọi điện cho Du Cảnh nhiều hơn, chỉ cần gọi là Du Cảnh đều nghe.

Kiki hỏi đồng nghiệp rằng tại sao gần đây sếp lại gọi điện nhiều như vậy, gọi lại còn vừa lâu vừa không có kết thúc, trước kia cũng không như thế.

Lúc nói chuyện điện thoại, sếp thỉnh thoải sẽ cười rất vui vẻ, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe,
thỉnh thoảng nói một tràng dài nhưng không để nhân viên nghe thấy.

Đời tư của sếp cũng ẩn chứa đầy bí mật, nhân viên không dám hỏi, quyết giữ bí mật thế này, ai cũng đoán mò đến vui vẻ.

Hôm đó Giang Ngâm đi không chịu gặp Trần Triệu Nam, Trần Triệu Nam cũng vội vàng lên máy bay, cách phòng khách nói lời xin lỗi, không biết Giang Ngâm có nghe thấy không.

Du Cảnh tiễn Trần Triệu Nam xuống cầu thang, ở hành lang trước thang máy, Du Cảnh hôn lên trán Trần Triệu Nam, đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn Trần Triệu Nam.

Trần Triệu Nam ấn khóe miệng Du Cảnh, từ mép đến môi, ngón tay cái có vết thương khiến Du Cảnh hơi ngứa.

Du Cảnh ngẩng đầu lên, đặt lòng bàn tay lên ót của Trần Triệu Nam.

"Sẽ không có việc gì chứ?"

"Tôi sẽ đưa dì ra sân bay, chắc chắn bà sẽ không từ chối tôi."

Tuy rằng Giang Ngâm không từ chối Du Cảnh, nhưng trên đường, gần như bà không nói chuyện với Du Cảnh, tay vẫn luôn giữ dây an toàn, trông rất bất an.

Trước khi đi, Du Cảnh đã nghĩ ra rất nhiều câu, muốn nói rằng hai người đàn ông bên nhau là chuyện rất bình thường, giờ có nhiều người chấp nhận rồi, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể nói ra những lời này. Anh thiếu tài ăn nói,
quyết không đổ thêm dầu vào lửa.

"Dì Giang, con thực sự xin lỗi."

"Có thể chia tay không? Tiểu Cảnh."
Giang Ngâm nghiêng đầu, nghẹn ngào.

Nghĩ đến nụ hôn và cái ôm của Trần Triệu Nam, Du Cảnh tự hỏi bản thân "Có thể chứ?"

Khi còn nhỏ, Du Cảnh chưa bao giờ uống soda, vì thế không biết soda có vị gì, có nghĩa là nếu không uống được cũng không sao.

Nhưng bố anh cho anh biết mùi của soda,
ga lăn tăn mang đến sự phấn khích, sau đó, anh muốn uống soda mỗi ngày, có thể cùng chị gái đánh nhau để giành được lon soda duy nhất.

Câu hỏi kia của Giang Ngâm, Du Cảnh trả lời rất chắc chắn, nhưng anh muốn để bản thân suy nghĩ chắc chắn, anh khựng lại một lúc rồi nói: "Trừ khi cả hai chúng con đều muốn chia tay."

"Ừ thì tính chia tay, cũng không kết hôn được."

"Con không biết, dì."
  
Giang Ngâm không để Du Cảnh xuống xe tiễn bà, bà cũng không mang theo nhiều đồ, một mình có thể xách được hết.

Trên đường về, Trần Triệu Nam gọi điện hỏi thăm tình hình của Giang Ngâm.

Du Cảnh nói rằng bà vừa mới lên máy bay, tâm trạng vẫn bình thường, không cần Trần Triệu Nam lo lắng, thật ra Giang Ngâm cũng không mỏng manh như vậy, sinh mệnh không phải chỉ có mỗi con trai.

Ngựa hoang - Giả Nhật Ban Mã (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ