Chương 2: Lan hồ điệp

1.2K 60 12
                                    

Máy bay hạ cánh vào buổi chiều, sân bay nội địa ồn ào hối hả.

Du Cảnh quay cái cổ cứng ngắc rồi bước xuống máy bay, anh cảm thấy hơi mệt mỏi vì ngủ trên máy bay càng ngủ càng mệt, đôi mắt nhức nhối không chịu được, trước mắt trở nên tối sầm một chốc.

Nhiệt độ ấm mùa đông của Trung Quốc khiến anh cảm thấy quen thuộc, anh cảm nhận được sự ấm áp của mặt trời, cuối cùng, anh cũng cảm thấy tinh thần và thể chất của mình thoải mái hơn chút.

Người bắt đầu toát mồ hôi, Du Cảnh cởi chiếc áo khoác mặc bên ngoài rồi quàng vào khuỷu tay, giơ tay ấn yết hầu vài lần.

Trong lúc chờ lấy hành lý, anh hơi thất thần, suýt nữa lấy nhầm hành lý, từ lúc xuống máy bay đến giờ, Du Cảnh vừa đi vừa thấy hoảng.

Nay về anh không nói cho ai biết cả, anh kéo đôi hành lý, gọi một chiếc taxi, người lái xe quay lại hỏi anh rằng đi đâu, Du Cảnh im lặng một lúc, rơi vào tình trạng lưỡng lự không biết phải đi đâu.

Sau đấy, Du Cảnh nói địa chỉ nhà của mình.

Xe chạy lên cầu cao, khung cảnh quen thuộc lùi lại trong đôi mắt, cảnh vật như bị gió cuốn đi, hành lý trong cốp va vào thành xe phát ra âm thanh va chạm nặng nề.

Chắc rằng lái xe rất quen thuộc, bắt chuyện với Du Cảnh bằng những câu vu vơ bình thường. Ví dụ như, hôm nay gặp một số hành khách lạ, thành phố mới xây dựng một trung tâm mua sắm,vv. Thỉnh thoảng Du Cảnh trả lời vài câu, nhưng suy nghĩ của anh không ở trong cuộc trò chuyện này.

Một buổi chiều ở Oslo ấy, Du Cảnh nhận được cuộc gọi của Trần Triệu Nam.

Trần Triệu Nam gọi điện đến, gọi tên Du Cảnh, sau đó im lặng, nếu không phải còn tiếng hít thở, Du Cảnh còn tưởng rằng Trần Triệu Nam đã cúp điện thoại rồi.

Bực bội vì cước phí của các cuộc gọi đường dài quốc tế, Du Cảnh mở lời hỏi trước: "Gọi điện có chuyện gì?"

Giọng anh hơi gấp gáp, có vẻ sốt ruột, nhưng ý định ban đầu của Du Cảnh không phải như vậy, nên anh hắng giọng, sau đó nói: "Có chuyện gì vậy?"

Trần Triệu Nam lập tức trả lời: "Bao lâu nữa thì về?"

Giọng điệu của Trần Triệu Nam nhẹ nhàng dịu dàng, bay bổng, cách danh lam thắng cảnh này mấy nghìn km, giọng nói chênh lệnh với giọng điệu của anh. Cổ họng Du Cảnh xôn xao, khó khăn đáp: "Không biết, có vẻ như không có nơi nào mà tôi muốn đến."

Lại rơi vào tình trạng im lặng khó xử, Du Cảnh định cúp điện thoại luôn, Trần Triệu Nam đột ngột nói: "Chúng tôi rất nhớ cậu."

Du Cảnh có thể tưởng tượng hai hàng răng của Trần Triệu Nam va vào nhau. Trần Triệu Nam nói từ "Chúng tôi", nhấn mạnh, câu này cứ lặp đi lặp lại trong não Du Cảnh cho đến khi anh hơi choáng. Anh và Trần Triệu Nam đã biết nhau hơn 20 năm, anh đoán rằng có lẽ Trần Triệu Nam đã uống một chút rượu, bắt đầu nói không lựa lời.

Anh đã hỏi rằng, "là cậu nhớ tôi hay mọi người nhớ tôi".

Sau một thời gian dài chờ đợi, hơi thở của Trần Triệu Nam trở nên nặng nề,  cuối cùng Du Cảnh bắt đầu thực sự mất kiên nhẫn, bắt đầu hối hận về câu hỏi ngu ngốc này từ cái miệng của mình.

Ngựa hoang - Giả Nhật Ban Mã (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ