Chương 30

487 27 3
                                    

Ngày Quốc Tế Lao Động được nghỉ năm ngày. Du Hảo cưỡng chế Du Cảnh làm cu li, giúp chị dọn hàng chuyển phát nhanh, toàn là trái cây sữa bò mua trên mạng, chị chia một nửa cho Du Cảnh mà trong nhà vẫn còn đầy ự. Du Hảo là như vậy đấy, cũng không nghĩ tới có ăn hết hay không, khi đồ sắp hết hạn thì cho Du Cảnh, còn anh thì lại sống một mình, thế là lại đưa cho bạn anh.

Dọn xong đống ấy thì mồ hôi tứa lưa, mới vừa nghỉ ngơi được một tí thì Du Hảo bắt Du Cảnh dẫn mình đi làm tóc.

Du Cảnh không muốn, Du Hảo làm nũng kéo anh vào thang máy, hứa hẹn sẽ mời anh ăn bữa cơm sang chảnh.

Tiệm cắt tóc rất ồn ào, đã thế toàn là mùi người, lễ tân quen Du Hảo, cười tủm tỉm gọi "Chị Hảo", không ngừng khen ngợi, còn khen đến trên người Du Cảnh, đến nỗi Du Cảnh thấy họ nghiêm túc khen.

Du Cảnh chỉ cắt tóc ở tiệm rất rẻ gần nhà thôi, chủ tiệm này là một bà cô rất thời trang. Du Hảo làm tóc tìm đến chủ quán, bà cô này để tóc dài, ăn mặc kiểu thời trang Du Cảnh không hiểu nổi.

Ngồi được năm phút thì có hai nữ nhân viên đưa nước cho Du Cảnh, anh cắn ống hút thấy mùi chanh thoang thoảng, nữ nhân viên bên cạnh vẫn chưa rời đi, hỏi anh rằng nước có nóng không, lại xoay người lại lấy cho anh mấy quyển tạp chí.

Du Cảnh nhìn đống tạp chí thời trang, gật đầu: "Bạn có thể đi được rồi."

Chờ Du Hảo làm tóc là một loại dày vò, nhàn rỗi không có việc gì, Du Cảnh tùy tiện xem một quyển tạp chí.

Đối với ba chữ Trần Triệu Nam này anh vẫn còn vẫn duy trì mẫn cảm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bìa mặt có tên Trần Triệu Nam, ở bìa mặt phía dưới bên phải, nho nhỏ mấy chữ trắng chi chít nhau. Du Cảnh đọc không được, tự thấy ngạc nhiên với nhãn lực của mình.

Anh đọc bên trong trang, chỉ có một mình Trần Triệu Nam thôi, không có thành viên khác, có vài hình ảnh kèm theo hai trang văn bản phỏng vấn. Nhiếp ảnh gia chụp rất chuyên nghiệp, chụp được điểm sáng nhất trên khuôn mặt Trần Triệu Nam, lông mày dậm, môi đầy đặn.

Du Cảnh xem qua đoạn phỏng vấn, phóng viên hỏi rất nhiều về kế hoạch sự nghiệp, ngẫu nhiên có chèn theo câu hỏi về tình cảm, nhưng Trần Triệu Nam không trả lời trực tiếp. Phóng viên nói Trần Triệu Nam là một tay trống lợi hại của thế hệ trẻ Trung Quốc, Trần Triệu Nam cũng vui vẻ nhận, không chút nào khiêm tốn.

Cuối cùng Trần Triệu Nam nói tương lai vẫn sẽ theo đuổi âm nhạc, đánh trống thật hay, quý trọng những người xung quanh mình. 

Trang giấy phản quang, khiến một nửa bên mặt của Trần Triệu Nam trắng bệch, âm thanh máy sấy đột nhiên im bặt, bên tai im lặng có chút không quen.

Du Hảo quấn đầu lên rồi đi ra lấy túi, thấy Du Cảnh ngơ ngác nhìn chằm chằm tạp chí: "Đang xem gì đó?" Chị nhìn xuống cuốn tạp chí, "Triệu Nam à? Chụp rất đẹp à?"

Du Cảnh đóng quyển tạp chí lại: "Em đi ra ngoài hút điều thuốc, sẵn đi dạo luôn."

Du Hảo mời Du Cảnh ăn món Nhật, giá cả tương đối đắt, ở đây trang trí hoàn toàn theo phong cách nhật, vào cửa so hẹp, trong phòng rộng mở, có phòng cùng tatami, còn có một phiến cửa sau, đi thông hồ nhân tạo bên ngoài.

Ngựa hoang - Giả Nhật Ban Mã (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ