Chương 59

328 21 6
                                    

Mấy người trẻ trong ban nhạc muốn làm quen với A Thụ nên Du Cảnh đã tổ chức một buổi ăn uống gặp mặt để bọn họ gặp nhau, A Thụ cũng dẫn theo một vài người bạn, trong đó có Lục Tiều.

Sau khi họ chia tay thì không còn liên lạc nữa.

Khi gặp Lục Tiều trong tiệc rượu, anh đã rất ngạc nhiên, anh nhớ rằng Lục Tiều có nói rằng không thích loại họp mặt này.

"Tôi đang cố gắng làm cho bản thân bớt nhàm chán, cho nên mới gặp những bạn mới." Lục Tiều giải thích.

Du Cảnh nhận ra rằng những gì anh nói với Lục Tiều trước khi chia tay đều có tác dụng, cậu tư cũng nói rằng hy vọng anh có thể tìm được người phù hợp.

Lục Tiều hỏi anh: "Anh tìm được rồi phải không?"

Du Cảnh quơ quơ ly rượu pha lê trên tay, cười nhạt, nghĩ đến mấy ngày anh mất liên lạc với Trần Triệu Nam.

"Đó là người mà tôi thực sự muốn," Du Cảnh nhìn vào chiếc pha lê, "nhưng cũng giống như chiếc cốc quá dễ vỡ này, nếu rơi khỏi tay thì chắc chắn sẽ vỡ."

Anh muốn tình yêu của mình không lộ liễu, thận trọng và dè dặt hơn.

Nhưng thủy tinh thật đẹp đẽ, chạm khắc hoa văn tinh xảo, tình yêu nhỏ bé của anh mau chóng tràn ra.

A Thụ với hát chính ban nhạc trò chuyện đến vui vẻ, hát chính với Du Cảnh sống cùng một khu chung cư, hắn ta đề nghị mọi người đến nhà mình để nói chuyện thoải mái hơn. Nhưng Du Cảnh chỉ muốn về nhà, nên anh chỉ có thể đi đường nói chuyện cùng họ.

Anh không hy vọng sẽ gặp Trần Triệu Nam thế này.

Những người phía trước không để ý rằng Du Cảnh và A Thụ đã dừng lại, họ phá lên cười, nhưng Du Cảnh như nghe thấy tiếng lửa đốt, áp suất thấp theo anh bốn phía.

"Sao lại nắm chặt như vậy?" Du Cảnh đứng im, giọng điệu trầm xuống, "Buông ra."

Trần Triệu Nam tiến lên một bước, đến gần Du Cảnh: "Cậu nhìn xem tôi giống kiểu sẽ buông ra không?"

Du Cảnh quay lại và vẫy tay với A Thụ: "Hôm khác đi ăn nhé."

A Thụ gật đầu, nhìn Trần Triệu Nam thêm vài lần rồi nói: "Là tôi gọi Lục Tiều, họ đều là bạn cả."

"Tôi cảm thấy bọn họ có thể làm bạn nữa rồi."

"Đấy là anh cảm thấy!" A Thụ nói móc. Trần Triệu Nam liếc mắt sang, A Thụ cảm thấy trông hắn bây giờ không dễ chọc, bèn bước nhanh đuổi kịp người phía trước. Cậu vỗ vai Lục Tiều, sau đó Lục Tiều quay đầu nhìn phía sau.

Hoá ra người kia là "ly pha lê" kia, Lục Tiều nghĩ.

Du cảnh bị Trần Triệu Nam kéo lên lầu.

Sau khi vào cửa, Trần Triệu Nam không bật đèn, Du Cảnh nhìn bóng lưng của Trần Triệu Nam được bao trùm bởi ánh đèn hành lang mờ ảo và lạnh lẽo, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa vươn tay ra muốn mở đèn thì bị Trần Triệu Nam ấn lại.

"Tại sao lại thích tôi?"

Trong bóng tối, đôi mắt cuả Trần Triệu Nam thì điểm sáng duy nhất trong mắt Du Cảnh, giống như một ngọn hải đăng bên biển, mà anh phải trèo thuyền vượn qua những cơn sóng dữ, phải rất vất vả mới đến được đó.

Ngựa hoang - Giả Nhật Ban Mã (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ