Chương 58

342 22 5
                                    

"Đoạn này có cảm giác không?"

Hướng Bùi quay đầu lại, mắt nhìn Trần Triệu Nam, hỏi ý kiến của hắn.

Trần Triệu Nam ngồi trên chiếc ghế xoay, xoay một trăm tám mươi độ rồi đối mặt với Hướng Bùi, cau mày gật đầu: "Cảm nhận được một chút."

"Nhịp trống ngẫu hứng vừa rồi của cậu hay đấy, tôi thích giai điệu đó." Hướng Bùi nói vọng ra phía sau, "Sở Nhiên Phi, thêm Bass."

Sau đó bass hoà vào, nhưng Trần Triệu Nam lại cảm thấy chưa đủ, hắn muốn Sở Nhiên Phi chơi một đoạn khác, nhưng Hướng Bùi cảm thấy rằng giai điệu này không cần quá bắt tai, sau câu này, hai người lại tranh cãi mấy câu, Sở Nhiên Phi đang ở một bên thử âm nên mặc kệ hai người họ.

Khi thảo luận về âm nhạc, Hướng Bùi rất cứng đầu, Trần Triệu Nam cãi vài câu rồi gục xuống lưng ghế xoay, bắt đầu buông xuôi: "Bận cả trưa rồi, nghỉ ngơi một lát" hắn cười "Phi Phi tài hoa hơn người, thử viết lại coi."

"Trần Triệu Nam, không được gọi tôi như thế."

"Oke, Phi Phi."

Hướng Bùi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hoạt động cái cổ đau nhức một chút.

Ở giữa phòng thu âm có một chiếc ghế sofa đơn rất nhỏ và một cây đàn guitar acoustic. Trần Triệu Nam đi tới gần ghế sofa, đặt guitar vào trong lồng ngực rồi ngả cả người vào ghế.

Hắn thử gảy một vài sợi, cổ tay áo ngắn
bị nhăn lại.   

Mấy tuần rồi không cắt tóc rồi nên tóc mái chớm che mất mắt, tầm nhìn cũng không rõ, giống như đang đi trong một căn phòng tối, xung quanh là những bức tường cứng lạnh lẽo, khiến hắn không thể tìm thấy nguồn sáng.

Hay là nhắm mắt lại, Trần Triệu Nam nghĩ. Sau đó hắn nhắm mắt, chơi một bài hát xong, ngả đầu ra ghế sô pha, vắt chân lên tay vịn.   

"Mấy nay mẹ tôi không nghe điện thoại"

Trần Triệu Nam ăn không ngồi rồi ấn đàn guitar, bỗng nhiên nói như thế, không quan tâm có ai trả lời hay không, "Hôm đó về mẹ tôi hơi bị say nắng, không biết có cảm không, tôi lo lắng nhưng gọi thì mẹ không trả lời."

Tiếng bút chì cọ vào giấy dừng lại, Sở Nhiên Phi từ trong đống hỗn loạn ngẩng đầu nhìn Trần Triệu Nam, thấy vẻ mặt hờ hững của hắn, cậu và Hướng Bùi nhìn nhau, Huớng Bùi lắc đầu với cậu.

"Gần đây tôi không ngủ được."

Trần Triệu Nam nhìn lên chùm đèn dính đầy bụi trên trần nhà, chớp mắt, trên bức tường trắng hiện lên một vòng sáng màu vàng, khiến hắn có chút hoa mắt, không nói nổi nữa.

Hướng Bùi hỏi, "Anh Cảnh có biết không?"

Trần Triệu Nam lắc đầu, với lại hắn cũng không định nói với Du Cảnh.

Vì lòng tự trọng và không muốn Du Cảnh cảm thấy lo lắng nên Trần Triệu Nam chưa nói với Du Cảnh bất cứ điều gì.

Khi đi mua sắm trong siêu thị, Trần Triệu Nam nhìn thấy cảnh tượng Du Cảnh mua đồ cho mình, khiến hắn có một khao khát mãnh liệt được sống với anh, và hắn cũng nóng vội nói ra mong muốn này của mình.

Ngựa hoang - Giả Nhật Ban Mã (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ