Cô nằm trên ghế sofa của anh co cuộn người lại, giống như một món đồ chơi chơi xong bị người ta vứt lăn lóc. Hắn đối với cô, trước giờ đều không có chút tình yêu nào cả. Cô không muốn để hắn thấy mình yếu đuối, như vậy hắn sẽ càng thêm hả hê...
"Mau mặc đồ vào đi. Muốn khóc về nhà mà khóc. Đây là tự cô chuốc lấy".
Hai mắt cô đăm đăm nhìn lên trần nhà trắng trơn. Tự cô chuốc lấy... Vân Ninh dùng chút sức lực cuối cùng để đứng dậy, đi khỏi đó. Cô vừa đi ra thì đã trông thấy Hà phu nhân và Hồ Tiểu Diệp đang đứng đó cãi nhau. Cô thực sự không muốn quan tâm nữa, cô thấy mệt mỏi lắm.
Hà phu nhân vừa trông thấy cô thì vội cản lại.
"Cháu định đi đâu vậy?".
"À cháu..." - Cô mím môi, để lộ khuôn mặt nhợt nhạt của mình - "Cháu định về nhà thôi ạ".
Cô thật sự không biết mình còn chống chọi được bao lâu nữa. Toàn thân cô chỉ muốn rệu rã.
Hải Đông nghe thấy bên ngoài ồn ào thì liền chạy ra xem. Không ngờ lại bị Hồ Tiểu Diệp quấn lấy.
"Hải Đông, mẹ anh cứ nói em không ra gì kìa. Anh mau giải thích cho bà ta hiểu đi. Rằng em là người con gái duy nhất mà anh yêu, rằng bấy lâu nay anh vẫn chưa từng quên được em. Đi mà, Hải Đông!".
Vân Ninh cúi gằm mặt, cắn môi.
"Hà phu nhân, cháu thật sự phải đi đây...".
Cô mạnh mẽ rảo bước, gần như là đang cấp tốc chạy trốn ra khỏi đó. Vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa thì cô nghe thấy tiếng của Hải Đông.
"Đúng vậy! Trước nay, Hà Hải Đông con chỉ yêu duy nhất một mình Hồ Tiểu Diệp mà thôi. Ngoài ra không có yêu bất kì một ai khác".
Vân Ninh biết mình không nên như thế nhưng bằng cách nào đó cô đã ngoái đầu lại nhìn. Bàn tay của anh và cô ta đan chặt vào nhau. Ánh mắt lấp lánh, rạng ngời hạnh phúc. Nước mắt cô lại chực trào.
Bắt vội một chiếc thang máy, cô nhanh chóng biến mất khỏi đó.
Hải Đông kéo tay Hồ Tiểu Diệp lại, quẳng vào trong phòng. Thái độ của anh và cô ta quay ngoắt 180 độ.
"Hà Hải Đông, không cần nói thì ai cũng biết anh và cô ta vừa mới mây mưa xong ở đây đó! Tiếng của hai người vọng ra khắp cả cái tầng này!" - Hồ Tiểu Diệp cố chỉ trích một cách gay gắt bằng giọng nói nhỏ.
"Hồ Tiểu Diệp, cô nên nhớ, tôi với cô chẳng có một chút quan hệ nào cả. Quan hệ duy nhất mà chúng ta có là ở nhờ. Cái đám cưới mà cô tự chế là giả nốt, không có lấy một văn bản pháp lý nào cả. Chúng ta chỉ đang đóng kịch để che mắt Lạc Lạc mà thôi! Tôi nhắc cho cô nhớ, cô không có quyền ghen tuông hay đố kị với bất cứ ai ở đây hết!".
Hải Đông cãi nhau với cô ta mà không kịp thở. Dựa vào cái gì, cô ta đã vào ở nhà anh lại còn muốn cả danh phận và đòi kết hôn với anh chứ? Anh tuyệt đối không bao giờ kết hôn với một người đã bỏ rơi anh và Lạc Lạc để chạy theo tiếng gọi của đồng tiền.
Hồ Tiểu Diệp vừa nghe thấy sẽ không có giấy tờ gì thì liền tức tối lắm. Mục đích cô ta đến đây chỉ là vì tiền thôi mà! Mà giờ thì anh ta không chịu đăng ký kết hôn thì cô lấy gì để đòi phân chia tài sản?! Tên Hà Hải Đông này quả là một con cáo già.
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu Thầm Bố Bạn
General Fiction"Hải Đông, em có thai rồi. Là con của anh!". Tin nhắn vừa gửi đi thì cô liền quăng điện thoại, ôm chặt lấy người mình tự trấn an. Đừng lơ cô. Đừng lơ cô đi có được không? Anh có thể là chỗ dựa duy nhất mà cô có được vào lúc này. Cô đang rất sợ hãi...