(71)

3.1K 111 4
                                    

Sao cô lại bị đưa về tận dinh thự nhà họ Hà thế này?

Phải ngủ say thế nào mà Hải Đông đem cô từ Pháp về nước mà cô mảy may không hề biết chút gì cả. Còn đang suy nghĩ không biết có nên nói dối cả Hà phu nhân và Hà lão gia rằng cô không phải Vân Ninh không?

Đã nói dối cả ngày hôm qua rồi, hôm nay lại nhận thì có phải quá mất mặt rồi không?

"Em bần thần gì vậy?".

Sao hắn đã tỉnh dậy rồi? Cô nhớ mình nằm im rất ngoan mà?!

"Đang nghĩ cách làm sao để trốn khỏi anh!".

Vân Ninh rút tay khỏi tay hắn, ra khỏi giường.

"Tiểu Ninh, em nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, cho dù em có là Vân Ninh hay Lyn Brown thì em đều đã bị tôi mua rồi!".

Cô cố ý phớt lờ anh. Dù sao cái game này, cô không đấu nổi. Giờ có tiền thì đều thành có lý hết. Không biết đã bao lâu rồi cô đã không còn nhớ đến những tháng ngày đau khổ đó nữa, vậy mà vừa trông thấy hắn, toàn bộ ký ức đó sống dậy như chỉ mới hôm qua.

Vân Ninh sờ lên gò bụng phẳng lì của mình. Dường như cảm giác mất mát vẫn còn nguyên đó...

"Hải Đông, anh không định về với vợ của anh sao?" - Cô hỏi.

Đã đến nước này rồi, cô đành nói thẳng thì hơn. Dẫu  sao, nói hay không nói, chỉ cần nhìn mặt cô là biết rất rõ chân tướng rồi mà.

"Cuối cùng, em đã chịu nhận mình là Tiểu Ninh rồi?".

"Còn cách nào khác nữa sao?..." - Cô bực dọc hỏi.

Đối diện với quá khứ, lật mở từng vết thương đều đã đang đóng vảy, phải cần đến biết bao nhiêu dũng khí chứ?

"Tôi không có vợ. Trước nay đều không có. Tôi không có đăng ký kết hôn với Tiểu Diệp".

Cô bật cười.

"Đều đã tổ chức hôn lễ đến vậy rồi mà vẫn còn nói là không có hay sao? Đến kết hôn mà anh cũng có thể coi là trò đùa được, anh thật là...".

Cô thấy thất vọng. Nỗi thất vọng ngày càng chất chồng. Trách cô thôi, cô đã thực sự tin nhầm người mất rồi. Cái người bố, người đàn ông hoàn mỹ mà cô vẫn hay bám theo hồi bé ấy, vốn chỉ là ảo tưởng.

"Tôi làm vậy, cũng chỉ để qua mắt Lạc Lạc mà thôi. Con bé muốn tôi và mẹ nó kết hôn. Tôi lo con bé sẽ lại trở nên đổ đốn, nó chỉ mới vượt qua được chuyện của Lý Dương, còn chưa ổn định...".

Vậy còn Nhất Nhất thì sao? Nói giống như anh thật sự quan tâm đến con của anh lắm vậy? Hay Lạc Lạc là con anh còn Nhất Nhất thì không phải?

Vân Ninh vừa định mở miệng hỏi nhưng sợ kết quả quá đau lòng nên lại không hỏi nữa. Cô quay lưng, xếp lại váy áo cũ để giấu đi vẻ mặt khó coi của mình.

"Tiểu Ninh, thật ra, mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Tôi đã không biết... Tôi không biết chúng ta còn có một đứa bé...".

Tay của cô khựng lại. Cả người vô lực, nặng trĩu, không thể làm gì được nữa.

Lửa giận như một luồng khí nóng bốc lên đầu. Tại sao qua bao nhiêu năm, cô tưởng mình đã có thể bình tâm quên hết đi mọi chuyện, nhưng vừa gặp lại Hà Hải Đông thì cô liền cảm thấy bản thân mất đi khống chế?!

Yêu Thầm Bố BạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ