Khi Jinsoul tới địa điểm, đám người đã huýt sáo Jungeun trước đó còn đang khua môi múa mép với vệ sĩ.
"Đại ca a, thật sự không liên quan gì đến chúng ta a! Làm sao tôi biết cô ấy là ai, đứng ở chỗ này, không phải là bán thân sao?"
Jinsoul tiến lại gần, tình cờ nghe được lời này, biểu hiện liền khó coi, khoanh tay đi tới, "Vậy hiện tại cậu cũng đứng đi, xem tối nay có bao nhiêu người đến bao?"
Nhìn thấy Jinsoul đến, vệ sĩ kính cẩn bước sang một bên, "Lão bản."
Jinsoul gật đầu, đôi giày cao gót mũi nhọn màu bạc giẫm trên mặt đất nghe có chút không kiên nhẫn, "Nào, đứng lên, cậu không hiểu tôi nói gì sao?" Cô nói với nam nhân kia, "Không phải nói người đứng đây là bán thân sao? Tôi không quá đồng ý, để cho cậu chứng minh đi."
Đoàn người tới náo nhiệt ban đêm tuổi không lớn, đều là hai mươi mấy tuổi. Lúc này nhìn Jinsoul một thân đồ đen, cũng không hiểu là thân phận gì.
"Sao, sao tôi phải nghe lời cô?" Nam tử trẻ tuổi cảm thấy mình bị sỉ nhục, trừng mắt nhìn Jinsoul, cân nhắc hai giây liền trút hết lời nói trong bụng ra, "Cô là ai? Cô như vậy là phạm pháp đó có biết không? Cẩn thận tôi báo cảnh sát! Cô có biết tôi là ai không? Cô có đủ khả năng trêu tới không?"
Kim Hyunjin nghe vậy cũng không nhịn được muốn bịt tai mình, cô rất muốn hỏi cậu thanh niên này hồi cấp 2 học lời kịch từ đâu, hiện tại không còn phổ biến như vậy nữa.
Jinsoul liếc hắn một cái, đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn nam nhân ôm đầu trên mặt đất.
Cô thuộc tuýp nữ nhân có dung mạo rất lộ, đôi mắt phượng long lanh khiến đôi mắt nhướng lên tự nhiên, gương mặt thanh thoát, dễ dàng khiến người ta sinh ra hảo cảm. Nhưng khi trong mắt Jinsoul xuất hiện tia châm chọc, liền sẽ phá hủy loại vẻ đẹp này, để người nhìn bất giác cảm thấy kinh hãi.
"Cậu nghĩ tôi đang nói đùa với cậu sao? Tôi không quan tâm cậu là ai, bây giờ tôi bảo cậu đi thì cậu phải đi!" Vừa dứt lời, cô đã ra tay, nắm lấy cổ áo của người kia, trực tiếp nhấc đối phương lên, ném về phía ngã tư. Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao lao tới bên lề đường, suýt chút nữa đã va vào hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những thanh niên đồng hành của nam tử trẻ tuổi đó không khỏi che miệng kêu lên, nhưng Jinsoul tựa như không nhìn thấy, cô vỗ nhẹ lớp bụi căn bản không tồn tại trên tay, "Dừng lại!" Nam tử bên đường chưa hết sợ hãi đã nói: "Nếu không, tôi sẽ cho cô biết tôi là ai."
Jinsoul khi chơi thái độ so với công tử bình thường ác liệt hơn gấp mười lần, đầy phô trương cùng ngỗ ngược, khiến người ta sợ hãi không dám chống lại. Ngay cả lúc này, không người nào dám hỏi cô là ai.
Sau khi xử lý xong đám thanh niên này, lúc này cô mới giẫm giày cao gót tám phân đi tới chỗ Jungeun đang nhắm mắt nằm ở bên bồn hoa.
Thời điểm Kim Hyunjin đến muốn xem tình hình của nàng trước, nhưng còn chưa kịp tới gần đã bị Jinsoul quát ngăn lại.
"Kim Hyunjin, ngoại trừ ghét hận, cậu tốt nhất không nên có bất kỳ cảm xúc nào đối với cô ta, nếu không, làm sao cậu có thể xứng với Heejin?" Jinsoul vừa đi ngang qua người kia vừa nói.
Đứng bên cạnh Jungeun, Jinsoul mới có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí. Cô nhíu nhíu mày, dời bước chân, trả lại ánh sáng bị chặn cho Jungeun, lúc này mới thấy trên mặt đất loang lổ vết máu.
Cô một tay ôm lấy vai Jungeun, lắc lắc, "Dậy đi!"
Người kia không có bất kỳ phản ứng gì, Jinsoul cau mày, nghĩ muốn vỗ nhẹ lên má của Jungeun, nhưng lại vén mái tóc dài của nàng ra, phát hiện một bên khuôn mặt của nàng hơi sưng, còn có một dấu tay rõ ràng trên đó. Đôi mắt cô phút chốc trầm xuống, ngón tay nhẹ xoa lên mặt người kia, bề mặt da bị đầu ngón tay chạm vào mang theo nhiệt độ dị thường, trong lòng Jinsoul tức giận. Con mèo nhà cô, một người ngoài không có sự cho phép của cô làm sao có thể dám động thủ?
"Jaehyun, qua ôm cô ta đưa về nhà đi." Jinsoul đứng dậy nói với nam nhân mặc đồ đen. Sau đó, cô đi về phía nam nhân vừa bị ném ở ngã tư, bóp khớp ngón tay, túm lấy cổ áo của hắn, "Ai ra tay? Là cậu?"
Jungeun chưa bao giờ nghĩ đến việc khuất phục, thế nhưng nàng không định để người ta không có lý do bắt nạt mình, giống như đánh vào mặt nàng.
Giữa hai lông mày cô như kết băng lại khiến những người trước mặt phải lùi lại hai bước.
"Hỏi cậu!" Jinsoul chờ một hồi không nghe trả lời, ngữ khí càng ngày càng không kiên nhẫn.
Nam nhân kia không biết cô muốn làm gì, nhưng Jinsoul tựa như đang có tâm tình không tốt. Hắn thú nhận: "Là tôi, nhưng không phải tôi động thủ trước, cô ta cũng tát tôi!" Hắn vội vàng giải thích: "Cô, không tin thì hỏi bọn họ! Bọn họ đều có thể làm chứng!" Mắt thấy sắc mặt Jinsoul càng thêm tối sầm lại, hắn hoảng sợ, vội vàng muốn đổ hết lỗi cho Jungeun.
Kỳ thực, cái tát kia của Jungeun không có khí lực, nàng bị đẩy ngã ra phía sau ngã nhào trên bồn hoa đã đau đến mức suýt ngất rồi, vậy còn thừa bao nhiêu khí lực tạo thành tổn thương người ta? Cái tát của nàng chỉ đánh gục sự ngông cuồng tự đại của người này mà thôi.
Nếu chỉ muốn lấy ai sai để thuyết phục Jinsoul nguôi giận thì có lẽ tính toán của hắn đã thất bại rồi.
Jinsoul không quan tâm đến thương thế của Jungeun. "Đánh người của tôi, cậu đã tính đến hậu quả chưa?" Cô buông cổ áo của hắn ra, làm dưới chân của thanh niên kia lảo đảo một chút, xoay người, quay về hướng Jaehyun đang cẩn thận từng li từng tí ôm Jungeun "Thông báo cho mấy người kia tới đây xử lý đám rác rưởi này, đặc biệt là chăm sóc tiểu đệ đệ trước mặt, tôi không muốn sau này hắn xuất hiện ở thành phố Seoul." Jinsoul nói, còn không quên đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai tiểu đệ đệ được chăm sóc đặc biệt rồi sải bước rời đi.