Jungeun thấp giọng kêu lên, hàm răng bị Jinsoul dễ dàng cạy mở, đột nhiên đầu lưỡi một trận mát lạnh. Tên điên Jinsoul này, nhét một viên đá lạnh vào trong miệng nàng!
Đột nhiên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Jungeun kêu lên một tiếng.
Jinsoul cảm thấy nàng càng ngày càng ngon miệng, một tay cầm ly nước, tay kia ôm eo nàng, ép Jungeun từng bước lui về phía sau, không thể phản kháng.
Cô áp nàng lên tường, phía sau là lớp kính chói mắt, bên dưới là thảm cỏ xanh mướt, mọi chỗ ở Ga đều không sát nhau, giống như khu vực này chỉ có hai người bọn họ.
Jinsoul muốn làm càn hơn ...
Cô không để Jungeun thở, giống như sắp dùng lá phổi hút hết dưỡng khí của nàng, mút lấy môi dưới, cướp lấy hô hấp của nàng.
"Jung... Jinsoul ..." Đêm nay, đây là lần thứ hai Jungeun bị Jinsoul thân mật "Chiếm tiện nghi" như vậy. Nàng muốn thừa dịp mình còn lý trí đi phản kháng...
Jinsoul "Ừm" một tiếng, ngữ khí đó mang theo một cỗ lười biếng, khác hẳn thường ngày.
Bàn tay Jinsoul đang ôm eo Jungeun chậm rãi biến thành khống chế bả vai nàng, áp nàng lên tường, khi dễ nàng. "Em gọi tôi làm gì?" Jinsoul cho Jungeun tự do hô hấp, nhưng không buông tha cổ nàng, cắn một cái trên cổ thiên nga, nhẹ nhàng kéo da thịt nàng.
Jungeun bị Jinsoul hôn lên nơi mẫn cảm, eo rất mềm mại, hiện tại lại bị Jinsoul khi dễ, cái cổ thon dài trắng nõn ngẩng lên, tựa đầu chống đỡ vào vách kính. Thân thể nàng đang yếu dần, lý trí bị hành động của người trước mặt từng chút từng chút xâm chiếm.
"... Chị, chị thả tôi ra ..." Nàng hô lên như đang khóc, nhưng thân thể nàng không tự chủ được mà hoan nghênh người trước mặt.
Jinsoul cảm thấy cái ly trong tay quá vướng bận, liền ném sang một bên, bàn tay đang vốn cầm ly nước lạnh đột nhiên luồn vào vạt áo Jungeun, ngón tay lạnh lẽo giống như không có một chút nhiệt độ, leo đến eo của nàng, nhẹ nhàng véo vào da thịt mềm mại tinh tế.
"Không muốn ..." Thanh âm của Jinsoul mang theo hai phần ý cười, từ chối thỉnh cầu của Jungeun.
Khi bàn tay lành lạnh đặt lên eo Jungeun, nàng đã thua.
Jungeun bị bắt lấy nhược điểm, một trong những chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể, ngay lập tức khiến nàng tước vũ khí đầu hàng.
Nàng giống như một con cá, trơn bóng, mềm mại như không xương, dưới tiến công của Jinsoul, nàng vô lực phản kháng, chỉ có thể thần phục.
Hiện tại Jinsoul không hài lòng với vị trí phòng tập lắm, quá sáng, quá thấu, dù biết bên ngoài sẽ không có ai nhìn thấy, nhưng cô vẫn nghĩ lần đầu tiên nên cho cô gái ở trước mặt lưu lại một chút ấn tượng tốt.
Jungeun bị Jinsoul ôm đi ...
Trên tầng hai thường chỉ có một mình Jinsoul, thậm chí Dì Song cũng không được phép lên dọn dẹp. Mà Jungeun, từ một tháng nay, đây là lần đầu tiên nàng lên đây.
Căn phòng của Jinsoul rất sạch sẽ, cũng rất đơn giản, chiếc giường lớn trải chăn ga màu sáng làm dịu đi một chút lạnh lẽo, trở nên ấm áp hơn một chút.