Hành trình từ Bệnh viện tổng hợp Seoul đến Gawonjae không quá gần, đi xe phải mất gần nửa tiếng.
Khi Jungeun đến nơi, nàng vội vàng bỏ lại tờ 10 ngàn won duy nhất còn lại trên người, vừa xuống xe đã bị tài xế gọi lại.
"Này, tiểu cô nương."
"Không cần thối!" Jungeun vội vàng muốn đi tìm Jinsoul.
"Không phải a, cô không trả đủ tiền!" Tài xế bất đắc dĩ nói.
Bước chân Jungeun dừng lại, nàng đưa tay lật túi quần vẫn không thu hoạch được gì. Cuối cùng, nàng tháo chiếc vòng trên tay xuống, đưa qua cửa sổ, "Bác tài, xin lỗi, trên người tôi thật sự không có tiền, ngài xem chiếc vòng này có thể bán ra được không?"
Đó là một chiếc vòng tay bằng bạc, năm đó là sinh nhật của nàng, Kim Jung Woo cha nàng đã tìm người thiết kế riêng cho nàng.
Tuy không nặng, nhưng rất có giá trị.
Tài xế nhìn vẻ mặt cấp thiết của nàng, cũng coi như có hảo tâm "Quên đi, cũng chỉ có khoảng 5 ngàn won, cô vẫn là giữ lại chiếc vòng này đi." Nói xong, hắn liền từ bên người Jungeun lái xe rời đi.
Jungeun nói một tiếng "Cảm ơn", cúi đầu chào chiếc taxi đã rời đi, sau đó xoay người đi về phía Gawonjae.
Nhưng đến cửa nàng đã bị chặn lại.
"Tiểu thư, mời quẹt thẻ." Cũng không phải Jungeun chưa từng nghe qua tên tuổi của Gawonjae, lúc trước khi nghỉ đông về, nàng nghe Kim ba nói nếu lợi nhuận năm nay có thể tăng 0.2%, bọn họ liền đổi nhà, sẽ chuyển đến đây.
Những người có thể sống ở đây đều là những người không giàu sang thì cũng phú quý.
Jungeun đờ ra, nàng không phải là cư dân ở đây, nếu không được chủ nhà cho phép, nàng sẽ không được vào.
"Tôi, tôi tới đây tìm Jinsoul, phiền anh cho tôi vào." Nàng lớn như vậy còn chưa từng thỉnh cầu ai, bây giờ gặp phải tình huống như vậy, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên.
Nhân viên bảo an kia nhìn nàng, khi nàng nói ra cái tên đó, ánh mắt hắn cuối cùng thay đổi.
Chỉ là, trở nên có mấy phần xem thường.
"Tiểu thư, ngày nào cũng có vô số nữ nhân đến tìm Jung tổng, cô nói nếu tôi cho cô vào, chẳng phải bảo an gác cổng Gawonjae chúng ta liền trở thành vật trang trí sao?" Hắn coi nàng như những nữ nhân chủ động muốn leo lên giường Jinsoul. Xu hướng tính dục của Jinsoul cũng không phải là bí mật gì, nhưng Jung tổng là người thủ đoạn, đừng nói là ở trước mặt, ngay cả sau lưng ai cũng không dám đàm tiếu một câu.
Mặt Jungeun lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ lại tức giận đến cực điểm, nhưng là không có hùng hồn cãi lại.
"Tôi khác với mấy người đó" nàng bình tĩnh nói.
"Mấy người các cô đều nói mình khác với mấy tiện nhân yêu diễm bên ngoài, đều tự xưng là chính thất phu nhân của Jung tổng. Nhưng Jung tổng vẫn chưa kết hôn a! Đúng là một lũ mơ mộng hão huyền! Tôi nhìn cô vẫn còn trẻ, nên tốt nhất đi con đường đúng đắn a!" Nhân viên bảo an dùng ngữ khí của người từng trải nói.
Đúng lúc này, trên đường núi xuất hiện một tia sáng chiếu tới, sau đó một chiếc xe màu đen đi đến.
"Ồ, đây không phải Jung tổng trở về sao?" Nhân viên bảo an liếc nhìn Jungeun, "Nếu cô có việc thì cứ nói bây giờ đi."
Jungeun lập tức hoàn hồn, sau đó xoay người lại nhìn chiếc xe không xa.
Nàng gần như dùng một sải chân lao lên, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả khi thi chạy hồi năm nhất đại học.
"Jinsoul! Cô ra đây cho tôi!" Nàng chạy đến trước xe, đập tay vào cửa sổ hét lên.
Trước hành động này, nhân viên bảo an đứng ở một bên liền bị dọa sợ đến ngây người.
Cô gái này đêm nay đúng là khác hẳn với tiện nhân yêu diễm thường ngày! Thật hung dữ!
Trong xe -
"Jung tổng?" Tài xế ngồi đằng trước cũng sững sờ, chuyện gì đã xảy ra với cô gái đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà lão bản của hắn vậy? Hắn chưa từng thấy qua cô gái này, cũng chưa từng thấy qua ánh mắt đằng đằng sát khí như vậy. Hơn nữa, bề ngoài thoạt nhìn còn rất... xấu xí...
Hôm nay Jinsoul vừa mới dự tiệc về, vì có chút chuyện khiến cô không vui nên đã uống thêm hai ly. Hiện tại, trong xe vẫn còn nồng nặc mùi rượu, có thể thấy được cô đã uống không ít.
"Ai ở bên ngoài?" Thanh âm của nữ nhân trầm như nốt nhạc giao hưởng, đặc biệt lạnh lùng.
Lão Kwon liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, "Một cô gái, tôi không quen biết."
"Vậy lái đi đi, mặc kệ cô ta." Nữ nhân ngồi sau ẩn mình trong bóng tối nói, cô không có nhiều thời gian nhàn rỗi để đi ứng phó với con ả đào mỏ như một con sói đói bên ngoài.
Lão Kwon nhận lệnh chuẩn bị lái xe đi. Nhưng đúng lúc này, biến cố bất ngờ xảy ra ...
Jungeun nhìn thấy xe của Jinsoul không dừng lại, dưới tình thế cấp bách, nàng vội vàng chạy tới trước đầu xe!
"Này! Tiểu cô nương! Không sợ chết sao!" Hành động này khiến Lão Kwon đang ngồi trên ghế lái hoảng sợ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lập tức mở cửa kính xe, hỏi thăm Jungeun suýt bị hắn đụng phải.
Ánh mắt Jungeun kiên định, "Kêu Jinsoul ra đây!" Quyết liệt trong mắt nàng khiến người ta chấn động.
Lão Kwon quay đầu lại, hắn thấy lão bản thiếu kiên nhẫn đưa tay ra xoa xoa thái dương, hắn không khỏi nói: "Lão bản, tìm ngài."
Xem ra cô gái bên ngoài trông không giống những nữ nhân thường muốn đạt được tin tức, muốn nhân cơ hội bò lên giường của Jinsoul, Lão Kwon nhất thời không biết phải xử lý thế nào.
Jinsoul ngẩng đầu, ngũ quan ẩn hiện trong ánh sáng lờ mờ khiến người ta không thấy rõ, nhưng đôi mắt sáng ngời sắc bén kia, tựa như trong nháy mắt có thể nhìn thấu tâm can người khác.
"Đi." Cô không cần biết người bên ngoài là ai, cũng không thèm quan tâm.
"Nhưng ..." Lão Kwon muốn nói, nhưng hiện tại người đang chắn ở đầu xe, đi là đi thế nào? Chạy qua luôn sao?
"Jinsoul! Ra đây! Tại sao cô lại hãm hại ba mẹ tôi! Ra đây! Mau ra đây!" Thanh âm của Jungeun từ bên ngoài vọng vào.
Khi nữ nhân ngồi ở ghế sau nghe thanh âm này, tay đặt ở hai bên thái dương buông xuống, "Hửm? Người của Kim gia? Tìm đến rồi? Nhanh như vậy sao? Có chút thú vị."
Cô nói mấy câu liên tiếp, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, nhìn cô gái gầy gò đang đứng bên ngoài qua kính chắn gió, trong mắt mang theo ý cười, "Ồ, thật sự là người Kim gia, vậy bắt đầu trò chơi rồi sao?"