Chương 47

46 3 0
                                    

Kim Hyunjin nghĩ, nếu như hiện tại không đúng thời điểm, cô vẫn rất muốn chậc chậc hai tiếng. Bộ dạng này của Jinsoul, cô có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy đâu?

Thất tình lục dục? Trong lòng Kim Hyunjin gào thét bốn chữ hiện lên trong đầu, đúng vậy, không sai, Jinsoul khi nào sẽ có dáng dấp này? Nếu như đặt ở nửa năm trước, một số người nói với cô Jinsoul cũng sẽ khốn khổ vì tình, cô nhất định sẽ tận lực cười nhạo một tiếng.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Lúc trước kiên định không có chuyện như vậy phát sinh thế nhưng vẫn đúng là đã phát sinh a, Jinsoul thực sự có thất tình lục dục*, thậm chí đã yêu một người.

(*) Thất tình là bảy sắc cảm xúc của con người như vui, buồn. Lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn.

Chuyện này nghe tới cũng thật hoang đường a!

"Vậy làm sao bây giờ?" Kim Hyunjin hỏi, "Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô ấy rất thương tâm, chuyên xảy ra quá đột ngột nên vẫn chưa liên lạc với nhà tang lễ, hay là tớ sẽ giúp thu xếp?"

Jinsoul không phản bác. "Cậu cũng xem bệnh viện bên này một chút đi, nếu không có chuyện gì thì cậu rời đi thu xếp trước, tôi ở đây bảo vệ em ấy."

Kim Hyunjin gật đầu, cô ở lại đây thật sự không có ý nghĩa lắm. Nếu hôm nay không có Jinsoul ở đây, cô cũng sẽ không tới bệnh viện. "Được rồi, tớ sẽ kêu người rút lui khỏi phòng giám sát. Lát nữa hai người tốt tốt nói chuyện, sẽ không ai nhìn thấy. Chỉ là, phỏng chừng cô ấy đang có tâm trạng không tốt muốn phát tiết, cậu nên đừng... ừm, đừng để ở trong lòng, hiện tại cô ấy cũng chỉ là... hài tử." Kim Hyunjin biết tính khí hung bạo của Jinsoul nên liền khuyên nhủ.

"Dông dài." Jinsoul cúi đầu ném nửa điếu thuốc còn lại vào thùng rác, không nhìn Kim Hyunjin mà xua tay, ngữ khí rất không kiên nhẫn, "Được rồi, hiện tại mau làm chuyện của cậu đi, đừng lắc lư ở trước mắt tôi!"

Kim Hyunjin: "..." Thời đại này, làm sao, làm người tốt cũng không dễ dàng?

Ngay sau đó, trên hành lang chỉ còn một mình Jinsoul. Tuy ngoài miệng nói muốn cho Jungeun yên tĩnh một chút, nhưng thật sự để Jungeun rời khỏi tầm mắt, cô lại cảm thấy bất an.

Trong đầu lại hiện lên trò chơi máu chó tám giờ, cái gì thương tâm dẫn đến tự sát, cái gì khổ sở dẫn đến thất tâm phong, cái gì bi thương dẫn đến mất đi trí nhớ, những loại chuyện này như tiếng sấm nổ đi qua tâm trí Jinsoul, làm cô không bình tĩnh được.

Cô phủi tàn thuốc, sải bước trở lại phòng phẫu thuật, chưa kịp bước vào cửa đã nghe thấy tiếng nức trầm thấp nhỏ của Jungeun. Bước chân cô hơi ngừng lại, rồi vẫn tiếp tục tiến lên.

Hiện tại Jungeun đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn khàn giọng gào như lúc nãy, nhưng nước mắt của nàng tựa như không thể ngừng, vẫn tuôn ra, khóc quá lâu cùng quá sức, cũng không nhịn được tiếng nấc.

Jinsoul đi vào, vừa vặn nhìn thấy Jungeun đang lặng lẽ lau vết máu trên khóe môi của Kim Ba, kỳ thực chỉ là một ít, nhưng nàng vẫn lau, còn rất chăm chú, giống như đang làm điều thiêng liêng vĩ đại nhất.

[Lipsoul] Say tìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ