Ánh sáng trong mắt Jungeun càng ngày càng ảm đạm, nàng biết chắc chắn sẽ xảy ra tình huống này nên càng không muốn dính líu gì đến Hong Sung Tae.
So với tâm tình hiện tại của Jungeun, tâm tình của Jinsoul hiển nhiên tốt hơn rất nhiều. Đang lúc cao hứng, cô không có hứng thú chèn ép với một đối thủ không có gì cạnh tranh như vậy, nhưng nhìn thấy Jungeun thất bại, trong lòng lại dâng lên một cỗ kích động không nói nên lời, giống như hưng phấn cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Thật lâu sau, Jinsoul mới biết lúc trước cô kỳ thực có thăm dò điểm mấu chốt của Jungeun, cô thích nhìn nàng bất lực cùng thống khổ giãy dụa, nhưng điểm mấu chốt này, không biết khi nào mới thực sự xuyên thấu, sau đó là không có đường lui.
Vừa từ ban công bước vào, Jungeun vùi đầu không thấy Kim Hyunjin đang đợi Jinsoul ở đây.
"Jinsoul." Khi Kim Hyunjin nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Jungeun, cô liền biết bạn cũ của mình lại làm gì cô gái này nữa rồi. Ban đầu cô không đồng ý việc Jinsoul ra tay với Jungeun. Kim gia cũng không cố ý, hơn nữa Jungeun cũng không biết gì, bây giờ đột ngột bị cuốn vào cơn sóng này.
"Cậu..."
Trong mắt Jinsoul mang theo ý cười nhàn nhạt, "Kim Hyunjin, như tôi đã nói, không ai có thể ngăn cản tôi." Cô không quan tâm hiện tại có phải hai người là người duy nhất ở đây hay không, có Jungeun, Jinsoul vẫn cứ ngông cuồng tự đại như vậy, "Năm đó Heejin thế mà còn may mắn, chí ít cô ta còn có tôi làm chỗ dựa. Jungeun, em nói xem có đúng hay không? Tôi là chỗ dựa cũng không tệ đúng không?"
Cô đưa tay ra nhấc cằm cô gái đang đứng bên cạnh, châm chọc trong mắt không giảm, "Nói, tôi không mang theo người câm, đừng làm tôi mất mặt!"
Cô gái mảnh mai bất đắc dĩ ngẩng cổ lên như thiên nga, nàng thấp hơn Jinsoul mấy phân, ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, trong mắt có lệ, lúc này mới miễn cưỡng kìm nén, cố chấp không cho rơi ra ngoài.
"Cô muốn tôi nói cái gì?" Jungeun nuốt nước mắt vào trong bụng, ánh mắt rốt cục trở nên rõ ràng hơn, tầm mắt rơi vào trên mặt nữ nhân đang kiềm mình, ngữ khí lạnh lùng tràn đầy không cam lòng.
Jinsoul cau mày, tay hơi dùng sức, nhất thời liền để cằm của Jungeun xuất hiện dấu hai ngón tay, sắc mặt có chút thay đổi. "Tôi nhớ tôi đã nói với cô, tôi thích người bên cạnh ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, nếu không, cô sẽ bị phạt."
Jungeun không nói gì, Jinsoul cũng không để ở trong lòng, "Nếu cô cảm thấy tôi không tốt, vậy tại sao lúc trước tôi chỉ cô đường đi, cho cô đi WooBar làm sao lại không đi? Còn muốn chạy về tìm đến tôi, tôi còn tưởng cô sẽ làm tôi hài lòng."
Đây là chuyện tâm tối mà Jungeun không muốn nhìn thẳng nhất, nàng cũng cảm thấy buồn nôn với bản thân mình.
"Jinsoul, quên đi." Kim Hyunjin đứng đó cũng không nhịn được liền lên tiếng, cô nhìn thấy một mảnh da nhỏ nhô ra sau lưng Jungeun. Chỉ là một mảnh, hắn nhìn liền cảm thấy có chút không đành lòng. Làn da vốn trắng như tuyết hiện tại đã không còn nhìn ra dáng dấp, vết thương vừa gớm ghiếc vừa mang màu sắc tuyệt vọng khiến người ta hoảng hốt.
Kim Hyunjin biết Jinsoul muốn để Jungeun nếm trải tất cả những thống khổ mà năm đó Jeon Heejin phải chịu.
"Làm sao, tôi không thể nói cho cô ta biết?" Jinsoul trả lời Kim Hyunjin, nhưng ánh mắt lại khóa chặt vào Jungeun. Cô thích nhìn người trong ngực mình vô tri giãy dụa, nụ cười trên môi càng ngày càng sâu.
Với ánh mắt như vậy, Jungeun buộc phải tiếp tục nhìn lên, Jungeun đột nhiên đưa tay ra tát một cái, trước ánh mắt kinh ngạc của Jinsoul, nàng hất tay ra. Dáng dấp nàng suy nhược, nhìn qua không đỡ nổi một đòn, nhưng lời nói ra lại vô cùng cứng rắn, mang theo oán hận sâu sắc, "Jinsoul, cô sẽ không được chết tử tế!"
Nói xong, nàng liền nhấc váy lảo đảo rời đi.
Bóng lưng của nàng khiến nàng giống như một con hạc giấy, bay phấp phới, vừa giống cánh diều, tựa như có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.
Phản kháng đột ngột của Jungeun khiến Jinsoul sững sờ một lúc, sau đó khóe môi lộ ra ý cười nhàn nhạt, giang hai tay ra, thản nhiên nói: "Xem ra vẫn chưa cắt móng của con mèo mới nuôi a!"
Kim Hyunjin bất mãn nhìn cô, "Cậu sỉ nhục cô ấy như vậy làm gì, lúc đó cô ấy không biết gì, cậu đây là nhất định phải đẩy người ta vào ngõ cụt đúng không?"
Jinsoul không nói gì, mà là lấy điện thoại ra kêu người đem Jungeun trở về. Đôi mắt cô nặng nề, quanh thân toát ra một cỗ khí tức khiến người lạ chớ đến gần.
Kim Hyunjin thấy vậy liền nói tiếp: "Năm đó Heejin bị dằn vặt, cậu cũng phát tiết trút giận biến người thành như vậy. Bây giờ tớ đã tiếp nhận WooBar, cậu còn muốn cô ấy làm thế nào nữa?"
"Cậu đau lòng?" Jinsoul đột nhiên ngẩng đầu hỏi ngược lại.
"Tớ không nhìn nổi." Kim Hyunjin cảm thấy mình có thể bị lời nói của Jinsoul làm cho nghẹn chết. "Cậu xem đường đường là cô gái tốt, hiện tại lại cửa nát nhà tan..."
"Có thể trách tôi sao?" Jinsoul chế giễu ,"Kim Hyunjin, nếu như cậu đem tội danh làm Kim gia một chết một bị thương đổ lên đầu tôi, cũng không phải trách tôi! Chẳng lẽ lúc ở nước ngoài, tôi ép buộc lão thất phu Kim Jung Woo kia ở bên ngoài làm bừa sao? Bản thân hắn đã làm gì, hiện tại chỉ là tự chịu mà thôi."
Kim Hyunjin thở dài, "Quên đi, tớ không thuyết phục được cậu, chỉ hy vọng cậu đừng bức điên người ta." Khi cô đến thành phố Seoul, danh tiếng Kim gia ở trong vòng khá tốt, năm đó Kim Jung Woo còn mang theo Jungeun đến gặp cô, năm đó cô còn thở dài nghĩ cô gái nhỏ này thật thanh tú, so với cô gái bây giờ bị dằn vặt còn không ra dáng dấp, cô liền thổn thức.
Sau khi Jungeun chạy ra ngoài, mới nhận ra mình thật bốc đồng. Bây giờ tính mạng của Kim Jung Woo vẫn nằm trong tay Jinsoul, coi như không vì mình thì nàng vẫn phải nghĩ cho người thân duy nhất còn sống trên đời.
Đứng dưới ngọn đèn đường, nàng nhìn ánh đèn vàng trên đầu, chớp chớp mắt. Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, nước mắt đảo quanh mi mắt, ngay sau đó, một giọt nước mắt từ khóe mắt trào ra.
Nàng không thể phản kháng, cuối cùng e sợ phải trở lại.