Dì Song im lặng rời đi, việc của chủ nhà, bà không có quyền quơ tay múa chân.
Jungeun cắn môi đi tới bên người nữ nhân trên sô pha. Nàng biết đây là Jinsoul cố ý làm khó dễ, nhưng hiện tại nàng không còn cách nào khác, vươn hai tay ra đặt trên vai Jinsoul.
"Đứng ở phía sau, tôi xem cô hay xem TV?" Jinsoul cau mày.
Jungeun không phản bác, nàng không thể xoa bóp. Làm sao một cô gái được cưng chiều từ nhỏ lại có thể làm chuyện này?
"Năm đó, Heejin không giống cô, nhưng cuối cùng cô ấy lại phải trải qua! Chuyện này là do Kim Jung Woo bức, cô có biết không?" Jinsoul nhìn thấy giữa hai lông mày của cô có chút không cam lòng cùng phẫn nộ mơ hồ, đột nhiên nói.
Jungeun nắm vai người trước mặt, dưới lòng bàn tay là da thịt nhẵn nhụi. Jinsoul là nữ nhân rất đẹp, phô trương nhưng không đến mức làm người ta phản cảm, hôm nay cô mặc một chiếc áo dài màu be, tôn lên vóc người tuyệt đẹp của cô, cổ áo thiết kế hai dây để lộ bờ vai xinh đẹp.
Nhìn thấy da thịt nhẵn nhụi trước mặt, Jungeun không khỏi cảm thấy quyết tâm trong tay, nhất thời muốn dùng hai tay bóp chết Jinsoul.
"Tôi không biết." Nhưng vào phút cuối, nàng vẫn là từ bỏ. Không phải nàng không có can đảm, chỉ là nàng biết sức mạnh giữa mình và Jinsoul có chênh lệch rất lớn, chưa kể lúc này nàng vẫn cần cứu tế của Jinsoul.
Đây là lần thứ ba hay lần đầu tiên nàng nghe thấy cái tên này trong miệng Jinsoul, nhưng trong trí nhớ của nàng, thật sự không có ấn tượng gì về cái tên này.
Jinsoul cười nhạo một tiếng, "Kim Jung Woo chính mình tạo nghiệt, sao còn không biết xấu hổ mà nói cho cô biết?"
"Tôi không được phép sỉ nhục ba tôi!" Jungeun như bị lời nói của cô làm cho kích động, giọng nàng đột nhiên cao lên. Kim Ba trong lòng nàng vẫn luôn là đối tượng đáng trân trọng, cho dù ông không phải là một người chồng tốt, nhưng trong lòng Jungeun, ông vẫn luôn là một người cha tốt. Cho dù công việc rất bận rộn, nhưng phân lượng là người cha này đối với nàng chưa bao giờ bị hạ xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay cô bị nữ nhân trước mặt giữ lấy, sau đó, nàng nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Jinsoul, đối diện với đôi đồng tử màu nâu nhạt kia. Nàng đã sớm nghe nói Jinsoul là con lai.
"Làm sao, cô muốn gϊếŧ tôi sao?" trên mặt Jinsoul mang theo ý cười, nhưng là trong mắt không mang theo nửa phần ý cười.
Cô đã từng trải qua mưa bom bão đạn, làm sao không cảm nhận được phẫn nộ cùng sát ý không che giấu được của Jungeun? Nhưng, cô chắc chắn sẽ khiến Jungeun không thể làm gì.
Tâm tư trong phút chốc bị xuyên thủng, Jungeun vẫn có chút lo sợ bất an. Nàng muốn tránh ánh mắt của Jinsoul, nhưng nàng không có nơi nào để trốn.
"Đáng tiếc là, cô không có bản lĩnh đó." Jinsoul tràn đầy tiếc nuối nói.
Bàn tay Jungeun bị nắm chặt, có thể nhìn thấy trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh. "Jinsoul, buông ra!" Nàng cảm giác được xương cổ tay sắp bị người trước mặt bóp nát, thống khổ nhíu mày.
Jinsoul buông tay, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, Jungeun lập tức ngồi trên sàn nhà, khuỷu tay chạm đất, hôm qua vết thương đụng phải mép bồn hoa còn chưa lành, lại bị chấn động, đau đến không nói nên lời.
Jinsoul ngồi trên ghế sô pha, bỗng nhiên đứng dậy, cách ghế sô pha trịch thượng nhìn nàng "Jeon Heejin, đó là cô gái bị Kim Jung Woo đưa vào WooBar lúc đó so với hiện tại còn nhỏ tuổi hơn cô, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cô có biết không?" Cô nhìn vào mắt Jungeun, như không thực sự có ý định nghe câu trả lời của nàng, nói, "Cô ấy đã bị một nhóm nam nhân tra tấn và rồi chọn cách tự sát..." Đôi mắt cô bạc lãnh đi, "Cho nên, Jungeun, hiện tại cô thực sự không cảm thấy vui mừng sao?"
Jinsoul nhìn nữ nhân ngồi dưới đất đang run rẩy, "Hiện tại cô đã biết Kim Jung Woo là hạng người gì chưa? Cô gái mười sáu mười bảy tuổi, cô nói xem, hắn làm sao có thể ?!"
Jungeun sửng sốt, nàng hoàn toàn không biết gì về công việc kinh doanh của gia đình, nhưng từ trước tới giờ Kim Ba là người hiền lành, làm việc ở trên thương trường luôn được nhiều người yêu thích, sự tình đuổi cùng gϊếŧ tận trong miệng Jinsoul, nàng không tin cha nàng sẽ làm loại chuyện như vậy.
"Cô nói dối!" Nàng lớn tiếng phản bác, "Cha tôi không như những gì cô nói!"
Jinsoul căn bản không quan tâm nàng sẽ nghĩ như thế nào, "Tôi chỉ nói sự thật, cô không tin tôi cũng không có cách nào. Giống như là, khi cô phát hiện ra bên ngoài còn có một người chị gái, trước khi tận mắt chứng kiến, cô có tin không?"
Những lời này, như một viên đá nhỏ, lấn át đi cọng cỏ cứu mạng trong lòng của Jungeun.
"Cô!" Đôi mắt Jungeun gần như lập tức đỏ lên, ánh mắt này khiến nàng giống như một con thú nhỏ bị thương, nhưng mất ngôn ngữ không cách nào phản bác lại Jinsoul.
Nàng có một người chị gái, như là bỗng dưng nhảy ra, nhưng lại không phải thạch hầu, có cha mẹ riêng của mình, còn cùng một cha với nàng. Jungeun che mặt, thanh âm bỗng trở nên trầm thấp nghẹn ngào, "Jinsoul, làm tôi nhục nhã cô cảm giác rất thành công sao?"
Tất cả của nàng, tự tôn của nàng đều bị nữ nhân trước mặt giẫm ở dưới chân, Jungeun cảm thấy lúc này có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, mỗi một tiếng đều nặng nề.