Kim Ba tỉnh lại khiến trái tim Jungeun vốn bị ô lông bao phủ nhiều ngày cuối cùng cũng nhìn thấy một chút ánh mặt trời.
"Ba!" Nàng kích động thốt lên, mặc dù trước đó bác sĩ đã nói ông đã qua cơn nguy kịch, nhưng đây là lần đầu tiên Jungeun nhìn thấy Kim Ba tỉnh lại, nàng mừng đến phát khóc.
Bây giờ Kim Ba nói chuyện còn khó khăn, định đưa tay lên sờ đầu Jungeun để an ủi nàng như mọi ngày, nhưng giữa chừng ông vẫn là từ bỏ. "Đừng khóc, cô gái ngốc." Mặc dù nói rất nhỏ lại ngắt quãng, nhưng lời nói của ông tựa như ẩn chứa sức mạnh vô hạn dành cho Jungeun.
"Không có, con không có khóc." Jungeun nghẹn ngào nói, vừa nói nàng vừa đưa tay lên lau nước mắt, vui mừng nhìn người trên giường bệnh.
Jungeun không muốn Kim Ba phải lao lực lo lắng nữa, chọn những chủ đề hay ho cùng thư giãn trò chuyện với ông.
Nhưng mà, những gì đã xảy ra đó là một mớ hỗn độn to lớn không thể che giấu. Cho nên khi Jungeun định tìm kiếm những giai thoại về Kim Ba, Kim Ba đã đưa tay ra ngăn nàng lại.
Nam nhân trên giường bệnh trông tiều tụy hơn bình thường rất nhiều, căn bệnh hiểm nghèo này khiến ông già yếu.
"Jungeun Jungeun, ba xin lỗi ..." lúc này Kim Ba thật sự cảm thấy có lỗi với con gái, ông không thể tưởng tượng nổi những ngày này Jungeun đã phải chịu áp lực lớn như thế nào. Một đóa hoa ông vốn muốn bảo vệ lại bị duyên cớ của ông mà bị bão táp gột rửa. Có lẽ điều duy nhất đáng vui mừng là đóa hoa này vốn được che chở cùng bảo vệ trong nhà kính, lại không bị bật gốc trong những cơn bão điên cuồng, ít nhất, nó vẫn sống sót.
Jungeun mím chặt môi không trả lời. Kỳ thực là nàng không biết phải trả lời như thế nào, lúc này nàng nghĩ đến cái chết của Kim Mẹ, còn có hôm nay Lee Eunha đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Từ nhỏ nàng đã kính trọng người cha thân yêu của mình, tựa như ông cũng đã phạm phải một sai lầm không thể nào tha thứ.
"Khi còn sống, mẹ con đã tiết kiệm cho con một khoản tiền nhất định, bọn họ không biết." Kim Ba chậm rãi nói, trong lời nói có chút run rẩy, "Jungeun Jungeun, cầm lấy số tiền này, con đi đi, đừng trở về."
Nếu như trước đây Jungeun không để ý đến lời nói của Kim Ba, thì lúc này, khi nghe được những lời vừa rồi của ông, nàng liền sững sờ. Trong nháy mắt, Jungeun đứng dậy khỏi vị trí, thất thanh nói: "Ba! Ba nói bậy cái gì vậy!" Nàng không dám tin những gì mình nghe thấy.
Vẻ mặt của người trên giường không thay đổi, "Nói bậy hay không ta tự biết, tiền ở đó, ít nhất đủ để con sống ở bên ngoài hai năm, sau này ..."
"Đừng nói nữa, ba!" Jungeun vội vàng ngắt lời, trong lòng có dự cảm không tốt.
"Ba không còn dùng được, Jungeun Jungeun! Ngoan! Song này vốn là mẹ con để lại cho con! Bây giờ con ở trong nước như vậy thì có ích gì? Không cần chăm sóc cho ta, nghe lời ba, xuất ngoại đi." Kim Ba nói xong câu dài liền bất giác thở gấp, yết hầu phát ra âm thanh vù vù như ống thổi của đàn accordion.
Jungeun nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh cảm xúc lúc này, chờ KimBa nói xong liền mở mắt ra nói: "Con không đi." Nàng nhẹ nhàng nói, chậm rãi nói trước ánh mắt không đồng ý của KimBa, "Vậy sau này con sẽ trở thành cô nhi sao?"