Tâm trí của Jinsoul không ảnh hưởng sâu sắc với phim điện ảnh. Điều duy nhất cô nhớ chính là Chí Tôn Bảo mặt đầy lông mượn thân hôn Tử Hạ Tiên Tử. Chí Tôn Bảo trong trí nhớ của cô luôn là bộ dáng đầy lông. Cô cảm thấy Jungeun có thể nghi vấn bất cứ cái gì, thế nhưng không thể nghi vấn dáng dấp của cô. "Tôi không nhiều lông như vậy ..." Thấy Jungeun không có phản ứng, cô ho khan một tiếng, sau đó nói.
Jungeun mới cảm thấy Jinsoul rất đáng tin, hiện tại thì: "..." A, làm sao bây giờ? Tựa hồ có chút hối hận a! Lúc này là lúc quan tâm đến những chuyện này sao?
"Em vẫn chưa trả lời tôi." Jinsoul tựa hồ vẫn chấp nhất vấn đề này.
Jungeun đột nhiên xoay người, mở miệng, cắn bả vai người kia một cái. "Quan tâm như vậy?"
"Đương nhiên!" Jinsoul trả lời không ngừng, "Hắn không dễ nhìn." Cô tự tin nói.
Jungeun: "..." Sao người này lại đột nhiên trở nên ấu trĩ như vậy?
Nhưng nơi Jungeun không nhìn thấy, Jinsoul lặng lẽ nở nụ cười. Ở nơi này chờ lâu như vậy, chỉ có hai người cô và Jungeun, nếu không có đề tài sẽ càng không có tinh thần. Chờ đợi không thấy tận cùng sẽ quét sạch lòng kiên trì của con người, cuối cùng chết trong hoảng sợ cùng chờ đợi. Cô không muốn Jungeun và bản thân mình như vậy, cho nên cô chỉ có thể tiếp tục tìm đề tài nói chuyện.
Nhưng mà, đề tài có chút ...
Bởi vì không biết chính xác cách cửa hang nơi mình xuống trước đó bao xa, Jinsoul không thể chắc chắn khi nào lực lượng cứu hộ sẽ tìm thấy cô. Thậm chí hiện tại cô còn không chắc Choi Yerim đã thực sự tìm cô hay chưa.
Ánh mặt trời chiếu từ trên đỉnh đầu sắp sửa biến mất từng chút, Jungeun bị Jinsoul làm phân tâm cuối cùng cũng nhận ra. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh sáng ban ngày ở trên đầu dần dần trôi đi, "Lại một ngày sắp trôi qua rồi!"
Jungeun đưa tay xoa xoa cái bụng tựa hồ đã nhỏ đi, làm sao bây giờ? Hiện tại nàng thật sự cảm thấy rất đói.
Jinsoul chú ý tới động tác nhỏ của nàng, đầu quả tim đau nhói, hiện tại không còn cách nào, bên cạnh cũng không có đồ ăn, muốn dùng tay không bắt cá dưới nước có vẻ không thực tế đi?
"Ừm, lạnh không?" Jinsoul vỗ nhẹ vào lưng nàng, muốn biểu thị động viên.
Jungeun lắc đầu, "Em chỉ sợ chị lạnh." Lúc đầu, nàng muốn cởϊ áσ khác đưa cho Jinsoul, nhưng người kia kiên quyết từ chối, nói cô không muốn mặc.
"Cũng còn tốt."
"Jinsoul." Jungeun nhẹ nhàng gọi tên cô, "Lúc đó, tại sao chị không chọn tự mình vác bình dưỡng khí đi ra ngoài? Chị có kinh nghiệm hơn em, dù sao trong trường hợp này, chị có thể có cơ hội được cứu cao hơn a!" Jungeun ôm eo nhỏ của nữ nhân trước mặt, kỳ thực vừa rồi nàng vô tình nghe thấy bụng của Jinsoul kêu lên!
Vẻ mặt Jinsoul rất ôn nhu, "Ha, tôi sợ em sợ a!" Cô đặc biệt không đành lòng, cho nên mới không đưa ra đề nghị như vậy.
Jungeun lập tức hiểu ra, lúc nào Jinsoul cũng có thể nhận biết chính xác những suy nghĩ trong lòng nàng. Đúng vậy, nàng rất sợ. Nàng sợ ở lại đây một mình, ba mặt đều là nước, một bên là tường, sợ khi Jinsoul rời đi sẽ không có tin tức gì, nàng sẽ chết dần chết mòn trong nỗi sợ hãi cùng chờ đợi vô tận. Có lẽ, trước khi chết trong lòng nàng vẫn còn tràn đầy sợ hãi. Nàng thà như bây giờ, hai người ôm nhau sưởi ấm. Chỉ cần bên cạnh có đối phương, dù ở bất cứ môi trường nào, nàng đều nguyện ý.