47: họa

9 2 0
                                    

Đến lúc này Tố vẫn không nhận ra nguy hiểm đã đến gần. Nó dừng chân, nghiêng đầu nhìn lại, nhưng trong một tích tắc nó nhận ra giọng con bạn mình nghe là lạ. Nó nứt nẻ, vụn vỡ trong âm sắc, như một tấm ván gỗ bị uốn cong. Tố chưa kịp hiểu ra điều gì thì đã thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, phải mất một cú nện lưng đau đớn xuống mặt đất nó mới nhận ra mình vừa văng ra một quãng xa.

Huyền chạy ba bước đã đứng trên người Tố, giương đôi mắt trợn trừng xuống nó, cái đầu ngoặt sang hai bên theo một thứ nhịp điệu quái gở mà nó không nghe được. Hai cánh tay Huyền phóng vụt ra như hai con rắn hổ mang, chộp lấy hai vai Tố lôi lên rồi lại dộng xuống. Tố nghe như không khí trong phổi của mình bị thốc hết ra đằng mũi. Mắt nó nổ đom đóm, nhưng vẫn không đủ để ngăn nó nhìn thấy những sợi tóc của Huyền bay phần phật dưới ánh trăng như đứng trong gió lộng. Môi con bé bắt đầu mấp máy, nhanh đến mức Tố suýt nữa đã không thể nghe được nó nói gì.

- Tiên sư mày! Tao không phải là tù nhân hay món hàng để mày soi mói! Nghĩ vớt xác tao lên chôn cất đẹp đẽ là hết tội hả con? Tất cả lũ chúng bay sẽ có ngày chết không nhắm mắt! Tao nguyền rủa cả nhà bây sống không bằng chết!

Tố há mồm ra, trong số hàng triệu loại phản xạ mà loài người có thể thực hiện được vào thời khắc nguy hiểm nó không nhớ ra loại nào hữu ích. Người cứng đờ, nó chỉ kịp hớt hải kêu lên:

- Huyền! Huyền! Có chuyện gì...

Nhưng rồi cái lưỡi trong miệng nó tê cóng khi đầu gối của Huyền nện xuống khoảnh đất hai bên hông nó, tiếng nói kin kít phát ra qua kẽ răng nghiến chặt:

- Sợ hả? Tính chạy hả? Lúc mày làm thế này với tao cái gan mày đâu có nhỏ như vầy? Có cho thì phải có nhận chứ con?

Phụ họa theo lời nói là hai bàn tay cong lại thành hai cái bồ cào cấu vô hai bên má Tố. Tố quằn quại trên đất trong hỗn loạn. Nó siết lấy cổ tay Huyền, nhưng con bạn làm như mình đồng da sắt, bị móng tay móc sâu vào thịt mà vẫn chẳng chịu lơi lực. Tố thấy như mặt mình sắp sửa bị xé toạc khỏi hộp sọ, màng tang lùng bùng muốn phát nổ. Những tưởng nó sắp về chầu ông bà tới nơi thì Huyền chợt buông tay.

Nó buông, nhưng không hề nhấc thân khỏi bụng Tố, mà rít lên, giọng cao vút:

- A... Mày là... Mày là cái con quỷ sứ dám giựt chồng bà! Mày nghĩ mày dễ nhìn hơn bà hả? Bà vặt trụi đầu mày!

Kèm theo đó, Huyền nhấc tay khỏi da mặt Tố, rồi vung lên hướng về phía tóc của nó. Tố kịp thời kềm chặt cổ tay con bé, gào lên:

- Huyền! Tỉnh lại đi! Là tui mà!

Tố đẩy cánh tay Huyền ra đủ xa, thừa cơ thụi từng nắm đấm vào vai con bạn. Khổ một nỗi Huyền dường như không thấy đau trong tình trạng này. Có lúc Tố cảm giác mình vừa đánh trật khớp cùi chỏ của nhỏ bạn, nhưng không, Huyền ung dung nắn khuỷu tay về vị trí cố hữu, tiếp tục công cuộc cào xé da dầu Tố. Không đẩy con bé khỏi mình được, Tố đành nắm lấy bàn tay trái của Huyền, ngoặt cổ qua một bên mà nhe răng cắn. Huyền có lẽ vẫn không thấy đau, nhưng khớp ngón cái của nó bị hàm răng Tố nhất thời làm rạn. Thời cơ đã tới, Tố đẩy mặt, và theo đó là cả thân người của Huyền xuống đất, trước khi lồm cồm bò dậy. Nước mắt nó dàn dụa, biến mọi thứ trong tầm nhìn thành một đống bầy hầy nhão nhoẹt, nhưng nó mặc kệ. Cái viễn cảnh bị đâm đầu vào gốc cây với nó lúc này dễ chịu hơn bị Huyền xé xác đến ngàn lần.

Hội Phù Thủy Họp Trên Gác Mái - Quyển 1: Vong Linh Trong Trường HọcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ