Thời gian giữa đầu tháng và cuối tháng, nháy mắt đã tới ngày Phác Thái Anh, Lý Tú Vi và Lệ Sa trực nhật buổi tối.
Mỗi tháng đều có một hai lần như vậy, bọn họ sẽ làm loại việc khoá nhốt cô trong phòng học.
Không phải Phác Thái Anh không nghĩ tới chuyện đi theo bạn học ra về sớm, miễn cho việc bị khoá không ra được, chỉ là nếu cô đi rồi, phòng học sẽ không có ai quét dọn, ngày hôm sau nhất định chủ nhiệm lớp Thân Lang Lệ cũng chỉ phê bình có mình cô.
Quan hệ giữa gia đình Lý Tú Vi và trường học liên kết chặt chẽ, nếu không Thân Lang Lệ cũng không bất công một cách táo bạo như vậy.
Chuyện Phác Thái Anh bị nhốt trong phòng học sau giờ học gần như là một bí mật công khai, là một trong những cách để cho Lý Tú Vi trút giận.
Mọi người xung quanh đều biết, cũng vô cùng phối hợp – thậm chí ngay chính Phác Thái Anh cũng phối hợp với chuyện này, bị Lý Tú Vi nhốt lại trong phòng học một lúc rồi chờ bảo vệ tới mở cửa thả cô ra ngoài, còn hơn là chống đối lại để rồi sau này bị bạn cùng lớp và giáo viên trù ẻo.
Chỉ là hôm nay, trực nhật xong Lý Tú Vi cũng không đưa theo Lệ Sa và các bạn học khác ra khỏi lớp mà đi tới trước mặt Phác Thái Anh.
Thiếu nữ nghi hoặc nhíu mày, buông giẻ lau bảng đen xuống rồi nhìn bọn họ.Lý Tú Vi nhìn đôi mắt trong như nước của Phác Thái Anh, cô ta cắn chặt răng, giọng nói âm trầm, "Cùng tao tới một nơi."
Phác Thái Anh lắc đầu, cầm phấn viết hai chữ lên bảng: Không đi.
Cho dù Lý Tú Vi muốn làm gì, cô cũng không có tâm tư đi cùng.
— có thể 'phối hợp' với mấy trò vô duyên vô cớ bắt nạt thường ngày của cô ta đã là quá đủ với Phác Thái Anh rồi.
"Tới lượt mày nói đi hay không à!" Lý Tú Vi tức giận, lông mày dựng ngược, duỗi tay nắm lấy cánh tay gầy gò của Phác Thái Anh, dùng sức kéo cô xuống bục giảng.
Ba người đến cặp sách cũng không cầm, nghiêng ngả lảo đảo cậu kéo tôi lui 'đi' ra khỏi lớp.
Cánh tay Phác Thái Anh bị Lý Tú Vi nắm chặt đến đau, trên làn da trắng nõn đã hiện rõ vệt đỏ.
"Cậu mau gọi điện thoại cho Minh Dũng Nghi đi, nói chúng ta đã hẹn được Phác Thái Anh rồi." Tới hành lang, Lý Tú Vi đã gấp không chờ nổi thúc giục Lệ Sa, "Bảo cậu ta lại đây, gọi Điền Chính Quốc đi cùng nữa."
Cuối cùng Phác Thái Anh cũng biết Lý Tú Vi muốn làm gì.Cô ta muộn lợi dụng cô hẹn bọn Minh Dũng Nghi ra đây, sau đó nhân cơ hội để gặp được Điền Chính Quốc.
Nhưng cô và Minh Dũng Nghi thì có liên quan gì chứ? Phác Thái Anh tức giận cười, dùng sức hất tay Lý Tú Vi ra – đối phương vui vẻ nói chuyện cùng Lệ Sa, không hề phòng bị chút nào, đột nhiên lảo đảo hai bước.
Lý Tú Vi nhíu mày, "Mày làm gì đấy?"
Phác Thái Anh không nói tiếng nào, mặt không chút biểu tình xoay người về phòng học lấy cặp sách, muốn đi về.
"Này, tao đang nói chuyện với mày đấy, mày không thể đi được!" Lý Tú Vi lại nổi tính tình, cùng với Lệ Sa một trước một sau ngăn cản đường đi của Phác Thái Anh, giọng nói hợp tình hợp lý, "Mày đi rồi, Minh Dũng Nghi sẽ không tới nữa."
...
Phác Thái Anh cảm thấy vô cùng buồn cười.Cô siết chặt tay, sau đó lấy điện thoại ra gõchữ, đưa tới trước mặt Lý Tú Vi: Minh Dũng Nghi và tôi không liên quangì tới nhau cả, cậu ta không thích tôi, cậu dùng tôi để nhờ cậu ấy đưa bạn tớiđây cũng vô dụng cả thôi.
Phác Thái Anh nhìn ra, Minh Dũng Nghi là một namsinh kiêu ngạo và có lòng tự trọng cao, cậu ta cũng không phải thật sự thíchcô.
Lời cần nói ngày đó cũng đã nói rõ, cậu tatuyệt đối sẽ không vì cô ở đây mà tới – cũng sẽ không vì thế mà đưa Điền ChínhQuốc theo. Hành động của Lý Tú Vi thật sự là điều thừa thãi.
Nhưng Lý Tú Vi không tin, sống chết ngăn cản PhácThái Anh không cho cô đi.
Đã rất lâu rồi cô ta không gặp được Điền ChínhQuốc, mấy hôm tan học tới lớp một cũng không thấy người đâu, khi tuyệt vọng,cái gì Lý Tú Vi cũng muốn thử một lần coi sao.
Chỉ là dù thế nào Phác Thái Anh cũng khôngnghĩ tới sẽ bị Lý Tú Vi coi như một 'công cụ' để thoả mãn tâm trạng ngọt ngàocủa cô ta.
Cô không màng tới đau đớn do ngón tay dài củahai người kia gây ra trên tay mình, dùng hết sức lực toàn thân muốn thoát khỏisự giam cầm của Lý Tú Vi và Lệ Sa.
Gần như dùng tới tốc độ của cuộc thi chạy trămmét, Phác Thái Anh mím môi một đường chạy xuống dưới sân trường.
Lý Tú Vi phía sau tức muốn hộc máu kêu lên, "PhácThái Anh! Mày chờ đó cho tao!"
Lần này xem như hoàn toàn đắc tội Lý Tú Vi, PhácThái Anh dùng ngón chân cũng có thể nghĩ tới những ngày sau này ở lớp sẽ càngtrở nên khó khăn hơn – nhưng bất kể giờ phút này thế nào, cô cũng không muốn ởyên cho bọn họ sắp đặt.
BẠN ĐANG ĐỌC
CĂN BỆNH YÊU EM [KOOKROSÉ|JEONSÉ]
FanfictionNăm Phác Thái Anh tốt nghiệp cấp hai, trong lúc vô tình bị kích động mà gặp thương tích, trở thành 'con nhóc câm' không thể nói chuyện. Năm lớp 10, cô phải sống trong sự châm chọc khiêu khích và sự kỳ thị của mọi người xung quanh. Mãi cho tới năm lớ...