Ở trong sự hỗn loạn xung quanh, Lý Tú Vi ngẩn người.
Cô ta quỳ trước mặt Điền Chính Quốc, nhìn thấy rõ ràng sự ghét bỏ không thể che giấu từ cậu.
Khiến cô ta cảm thấy bản thân như là... một trò cười.
Nháy mắt, khuôn mặt Lý Tú Vi như ăn một cái tát, vô cùng nóng rát.
Cảm giác mất mặt tràn ngập, cô ta không tài nào thở nổi, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, hốc mắt chan chứa nước mắt.
Lý Tú Vi cắn chặt môi trừng Điền Chính Quốc một cái rồi xoay người bỏ trốn.
Đáng tiếc xung quanh cãi cọ ồn ào giống như chợ bán thức ăn, không có ai bận tâm tới sự đáng thương của cô ta, sự chú ý của mọi người dồn hết lên Điền Chính Quốc.
Nhân duyên và độ nổi tiếng của cậu trong trường thì không cần phải bàn cãi, trong nháy mắt, Chung Chánh Hưởng trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Cậu ta chỉ có thể giải thích với từng người từng người một vây quanh –
"Tôi không cố ý, là Điền Chính Quốc tự ngã!"
"Va chạm trên sân bóng là chuyện bình thường.""Làm ơn đi, tôi không cố ý thật mà."
...
Từng câu từng câu, nhưng trong mắt hầu hết mọi người chỉ có cánh tay ứa máu của Điền Chính Quốc, nào có mấy ai nghe lời nói của Chung Chánh Hưởng?
Miệng cậu ta đóng đóng mở mở, sau cùng mới phát hiện mình chỉ phí công, trong ánh mắt có chút thất vọng, nản lòng ngậm miệng.
Bàn tay rũ bên người chậm rãi nắm chặt – nếu không phải giờ phút này đang đứng trước mặt mọi người, có lẽ cậu ta đã đánh nhau với Điền Chính Quốc một trận rồi.
Phác Thái Anh đứng ở vị trí không gần không xa, thờ ơ lạnh nhạt chứng kiến hết thảy, một lúc lâu sau khoé môi cong lên một độ cong kỳ dị.
Điền Chính Quốc không chỉ có thể lừa cô, mà còn có thể lừa gạt được tất cả mọi người, thật là buồn cười.
Bây giờ Chung Chánh Hưởng hết đường chối cãi, dáng vẻ chỉ hận không thể làm cho Điền Chính Quốc đăng xuất khỏi thế giới, thật là giống cô trước kia.
Tại sao Điền Chính Quốc lại cứ lừa gạt mọi người vậy chứ? Hết nói dối rồi lại tỏ vẻ đáng thương, giống như tất cả đã bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, mọi chuyện xảy ra đều phải dựa theo 'kịch bản' của cậu. Cậu không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?Phác Thái Anh hít sâu một hơi, tránh khỏi tay ALý, đi tới bên cạnh Chung Chánh Hưởng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu ta, cô cầm điện thoại gõ từng chữ —
[Không sao cả, tôi nhìn thấy cậu ta cố ý.]
[Tôi tin cậu.]
...
Không có lý do nào khác, chỉ là cảm thấy không nên hiểu lầm người vô tội.
Cô chỉ cảm thấy... ít nhất thì nên có một người tin Chung Chánh Hưởng, bởi vì cô hiểu rõ loại cảm giác tứ cố vô thân này là như thế nào.
Chung Chánh Hưởng sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn sườn mặt tinh xảo hững hờ của Phác Thái Anh, như là bị người ta đánh một gậy rồi đờ đẫn, mãi lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Trên mặt bất giác hiện lên ý cười vụng về.
Điền Chính Quốc thờ ơ lạnh nhạt nhìn về phía hai người bọn họ, ngừng một hồi lâu mới đứng dậy."Tránh ra." Cậu lạnh lùng nói, đẩy mọi ngườira rồi rời khỏi sân bóng rổ, tay vẫn luôn giữ chặt vết thương không buông,thỉnh thoảng lại có máu chảy xuống.
Phác Thái Anh nhìn vệt máu khô trên đất rồithu hồi ánh mắt.
"Phác Thái Anh, cảm, cảm ơn cậu nhiều lắm."Tuy rằng không rõ vì sao Điền Chính Quốc lại 'ăn vạ' mình, cõi lòng như rơi vàotrong sương mù, nhưng Phác Thái Anh chủ động đứng về phía mình vẫn làm cho ChungChánh Hưởng cảm thấy 'trúng số độc đắc', nhịn không được cười ngây ngô, "Cáiđó, hay là tớ đưa cậu về nhà nhé?"
Mùa đông ở Xuân Ung tối sớm hơn bình thường,mặc dù hôm nay thi thử xong sớm, nhưng thời gian một trận bóng cũng đã đủ muộn.
Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánhtrăng lặng lẽ ngó đầu trên không trung, khẽ lắc đầu.
Chờ Chung Chánh Hưởng bị từ chối ảm đạm rờiđi, A Lý mới ghé tới nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Anh, Chung Chánh Hưởng kia có phải ngườinăm lớp 10 thường mang bữa sáng cho cậu đúng không? Cậu ta nói gì với cậu thế?"
Phác Thái Anh lười trả lời câu hỏi nhàm chánnày của cô bạn.
Hôm nay rời trường cũng chẳng có xấu hổ haykhó xử, Phác Thái Anh theo thường lệ tiễn A Lý về trước, sau đó tới nhà xe lấyxe đạp đi về.
Cô không muốn ngồi xe buýt, không thích nơinhiều người, vậy nên hôm nào không mưa không gió sẽ đạp xe đi học.
Vừa rồi A Lý còn nói chưa đủ với cô, vẫn đanggửi tin nhắn không ngừng – không biết con gái tuổi 17-18 có gì vui mà nói nhiềunhư vậy, dù sao thì lịch sử trò chuyện mỗi ngày của hai người lúc nào cũng là100+ tin nhắn.
Phác Thái Anh vừa đi vừa trả lời tin nhắn của ALý, khoé môi treo ý cười, lại nhìn thấy bóng người đang dựa vào bên cạnh nhàxe.
Học sinh đạp xe đi học ở Tam Trung không nhiềulắm, thời gian này cũng chẳng có ai tới lấy xe nữa. Thiếu niên dựa ở cửa nhàxe, áo khoác đồng phục mở rộng, tuỳ ý xắn tay áo lên tới khuỷu tay, để lộ rabăng vải trắng tinh.
Giữa môi Điền Chính Quốc cắn lấy điếu thuốc,nghe thấy tiếng chân nhẹ nhàng thì ngẩng đầu lên, nhìn về Phác Thái Anh cách đókhông xa.
Thiếu nữ theo bản năng dừng bước, duy trìkhoảng cách với cậu.
Bên ngoài nhà xe chỉ có hai ngọn đèn đườngchiếu sáng thân mình mảnh khảnh của cô, kéo thành một cái bóng rất dài.
Không khí thần bí, lưu luyến lại dịu dàng, thếnhưng đôi mắt màu trà kia lại không giống vậy, chỉ có sự lạnh lẽo nhàn nhạt.
Điền Chính Quốc khẽ cười một tiếng, giọng nóitrong màn đêm lạnh lẽo truyền tới tai Phác Thái Anh.
Dường như cậu đang lên án, "Phác Thái Anh, cậuthật tàn nhẫn."
Cậu cũng đã bị thương đổ máu ở ngay trước mặtcô, vậy mà Phác Thái Anh vẫn có thể làm ra vẻ không quan tâm như cũ.
Thật sự cô vẫn là cô gái bao dung dỗ dành lúccậu tuỳ tiện làm nũng hay tỏ vẻ đáng thương như trước sao?
Bỗng nhiên Điền Chính Quốc phát hiện, dườngnhư cậu chưa từng hiểu rõ Phác Thái Anh.
Những sự vô tâm, lạnh nhạt trước đó đều trongphạm vi thấu hiểu của cậu, nhưng hôm nay...
Nhưng hôm nay sự kinh ngạc trong đáy mắt ĐiềnChính Quốc lại lấy lòng Phác Thái Anh, khiến cô có thể đoán được đối phươngđang nghĩ gì, nhịn không được cười một tiếng.
BẠN ĐANG ĐỌC
CĂN BỆNH YÊU EM [KOOKROSÉ|JEONSÉ]
FanfictionNăm Phác Thái Anh tốt nghiệp cấp hai, trong lúc vô tình bị kích động mà gặp thương tích, trở thành 'con nhóc câm' không thể nói chuyện. Năm lớp 10, cô phải sống trong sự châm chọc khiêu khích và sự kỳ thị của mọi người xung quanh. Mãi cho tới năm lớ...