BUỔI ĐÍNH HÔN CỦA ĐIỀN HƯNG TOÀN

76 8 0
                                    

Đầu năm nay, nghiên cứu khoa học kỹ thuật thúc đẩy kinh tế phát triển nhanh chóng, nhân tài trong lĩnh vực nghiên cứu còn khan hiếm hơn tiền tài, nơi Kỳ Khang làm cũng đứng số một số hai ở Xuân Ung, giám đốc phía trên cũng đã âm thầm nói với anh rằng – nếu có thể đào tạo nhân tài vật lý ngay từ đầu, mức lương mà công ty đưa ra cũng không thua kém gì so với quản lý cấp cao, dù sao cũng chỉ có dùng số tiền lớn khai phá mới nhận được lại tiền lời mà nhân tài mới mang đến.

"Không, không phải." Phác Thái Anh lắc đầu, vẫn từ chối như cũ.

Cô thích bầu không khí của công việc hiện tại, cũng không tính thay đổi vì tiền tài rồi dấn thân vào mấy ngành sản xuất 'thế tục' đó.

Chẳng qua... thỉnh thoảng hợp tác cũng có thể suy xét một chút.

Phác Thái Anh ngước mắt nhìn về phía Kỳ Khang, "Cậu biết về thị trường chứng khoán của tập đoàn Điền Thị không?"

"Điền Thị? Cũng có quan hệ hợp tác đôi chút." Kỳ Khang sửng sốt rồi híp mắt, "Chẳng phải tập đoàn nhà Điền Chính Quốc hay sao?"

"Đúng vậy, tớ muốn biết về xu thế đầu tư của Điền Thị trong năm qua." Phác Thái Anh cười cười, "Cậu có thể giúp tớ không? Để báo đáp thì tớ làm một mô hình cho cậu."

Dùng xu thế đầu tư một năm qua của công ty nào đó làm 'tình báo' để đổi lấy mô hình thị trường chứng khoán cầu còn không được? Ai không đồng ý người đó là kẻ ngốc.

Tuy rằng không biết cụ thể Phác Thái Anh muốn làm gì, nhưng Kỳ Khang cũng không hề do dự đồng ý, "Không thành vấn đề."

Bốn người trên bàn, cuộc đối thoại của hai người bọn họ khiến vẻ mặt A Lý và Kim Trí Tú rơi vào mơ màng.

Nhưng tóm lại hai cô cũng hiểu rõ bọn họ đã đạt thành một 'hiệp nghị' nào đó.

*
Tiệc đính hôn được tổ chức vào buổi sáng ngày thứ bảy, có lẽ là suy nghĩ đến việc người trong nhà phải đến sớm, buổi tối hôm qua, hiếm khi Điền Chính Quốc lại rất 'tiết chế', không lăn lộn Phác Thái Anh quá lâu, cũng không cố ý để lộ ra dấu vết gặm cắn trên người cô.

Tuy rằng anh hận không thể để tất cả mọi người biết được quan hệ giữa cả hai người, nhưng trước mặt người nhà vẫn phải khắc chế chút ít.

Vì thế, hiếm khi Phác Thái Anh có được một giấc ngủ ngon lành khi chung chăn gối với Điền Chính Quốc, một đêm không cần phải hoạt động khiến cả người nhẹ nhàng hơn không ít – ít nhất thì không cần phải tắm nhiều lần.

Ngày hôm sau tỉnh lại khô mát, cả người thoải mái.

Phác Thái Anh ngáp một cái lại bị Điền Chính Quốc ấn trở về giường, khoanh chân lại, cằm đặt lên đầu gối hơi hơi nghiêng đầu.

Cơ thể mềm mại của người phụ nữ như đắm chìm trong ánh mặt trời, mỗi một sợi tóc đều vô cùng mềm mại, cô nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, giống như bừng tỉnh đại ngộ, "Vẫn là không làm cái kia mới tốt."
...
Điền Chính Quốc, "???"

Phác Thái Anh vươn vai, "Như vậy mới có nhiều sức lực."

Nếu không sáng nào thức dậy cũng bị anh làm cho bủn rủn gân cốt.

Điền Chính Quốc bị lời nói trẻ con của cô chọc cười, thắt cà vạt được một nửa thì dứt khoát đi tới bế người vào trong toilet.

Chỉ một lát sau, bên trong lại truyền ra tiếng kêu đứt quãng.

Chờ tới lúc Phác Thái Anh buộc tạm mái tóc ướt đẫm lên, áo sơ mi trên người Điền Chính Quốc cũng không còn chỗ nào khô cả, mái tóc đen ướt át dính lấy sườn mặt.

Buồn cười nhất là ở bên dưới cằm còn có một vết răng vô cùng rõ ràng.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào gương, có chút dở khóc dở cười.

"Lá gan lớn thật." Anh đi tới ôm lấy eo Phác Thái Anh rồi vỗ mông cô một cái, "Không sợ người ta nhìn ra là em cắn sao? Hửm?"

CĂN BỆNH YÊU EM [KOOKROSÉ|JEONSÉ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ