THỜI NIÊN THIẾU VẪN TỒN ĐỌNG

73 9 0
                                    

Xa cách sáu năm, hai khoảng thời gian khác nhau... cô vẫn bị anh hấp dẫn ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Phác Thái Anh nhìn Điền Chính Quốc đẩy cửa bước vào, còn chưa kịp phản ứng đã bị Điền Xuân Minh cười hì hì vẫy gọi.

Ngay ở trước mặt mình, dáng vẻ người đàn ông vẫn cao gầy như cũ, ngũ quan không thay đổi nhiều lắm, khẽ cười tuỳ ý đưa cho Điền Xuân Minh một tấm thẻ rồi lười biếng nói, "Cút đi thanh toán đi."

Ngón tay Phác Thái Anh bất giác siết chặt túi bên người.

Cô biết, bản thân lúc này hẳn là nên dùng túi che mặt, sau đó nhân lúc không ai để ý lặng lẽ trốn đi, coi như chưa từng tới đây, coi như chưa từng thấy Điền Chính Quốc.

Nhưng Phác Thái Anh không khống chế nổi đôi mắt của mình, vẫn nhìn Điền Chính Quốc như cũ.

Thiếu niên lúc trước đã biến thành 'người đàn ông' trưởng thành trầm ổn, dường như anh đã nhận ra mình bị người ta nhìn chằm chằm, hơi nghiêng đầu thấy được Phác Thái Anh ngồi trong một góc.

Bốn mắt chạm nhau, Phác Thái Anh không tự giác rụt người, nhưng cô nhìn thấy Điền Chính Quốc hoàn toàn... không hề thay đổi.

Anh nhìn cô, lại như nhìn thấy một người xa lạ.

Ánh mắt này khiến Phác Thái Anh tỉnh táo lại khỏi cơn mơ, mãi cho tới khi cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu tới chân, toàn thân lạnh lẽo, cô mới chật vật thu hồi ánh mắt, ngón tay siết chặt dây túi trắng bệch.

Sắc mặt Phác Thái Anh chết lặng, tuỳ ý để cuộc đối thoại giữa Điền Chính Quốc và Điền Xuân Minh truyền vào trong tai –

"Anh ơi, dù sao thì thẻ của anh cũng không có giới hạn, không ngại để em quẹt tuỳ ý đấy chứ?"

"Giả bộ làm gì, chẳng phải em cũng đã quẹt thẻ rồi sao."

"Ha ha, ai bảo anh không tặng quà sinh nhật cho em chứ!"

"Còn có việc gì không? Không có thì anh..."

"Có có có!" Điền Xuân Minh cắt lời anh, sau đó giọng nói càng lúc càng xa, "Anh ra đây với em một chút."

Dường như đã kéo Điền Chính Quốc đi mất.

Phác Thái Anh không khỏi thở phào một hơi, nhân cơ hội yên lặng đứng dậy rời khỏi nơi vốn đang náo nhiệt lại trở nên 'kỳ quái' này.

Nếu Điền Chính Quốc đã quên cô, hoặc chỉ đơn giản là làm lơ cô, vậy đương nhiên cô cũng không cần phải tự chọc phiền toái.

Chỉ là, chiếc váy này mặc ban ngày còn ổn, buổi tối thì có hơi lạnh.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi bay làn váy, Phác Thái Anh không tự giác ôm vai, chà xát cánh tay mình cho bớt lạnh, cô cần phải đi qua một đoạn đường dài yên tĩnh này mới có thể đặt được xe.

Thì ra, những khung cảnh 'đẹp đẽ khiến ngườita cảm thấy lạnh lẽo' mà phim truyền hình nhắc tới cũng có thể xuất hiện trênngười cô.

Đều nói con gái chỉ trang điểm vì người mình thích, nhưng khi mà một người đã thích mình, có mặc đồng phục bình thường thì anh ấy cũng không thể nào rời mắt nổi, người không thích mình... có mặc trang phục lộng lẫy thế nào cũng chỉ như một trò cười mà thôi.

Suy nghĩ của Phác Thái Anh bay xa, mãi cho tới khi tiếng còi ô tô phía sau không ngừng vang lên, Phác Thái Anh quay đầu lại theo bản năng đã bị ánh đèn phía sau khiến cô phải híp mắt, tay đưa lên cản lại.

Một lúc lâu sau, ánh đèn tối đi, phía sau cửa sổ xe là khuôn mặt không chút biểu cảm của Điền Chính Quốc.

Phác Thái Anh sửng sốt, theo bản năng dừng chân tại chỗ.

Chiếc Bentley màu trắng rất nhanh đã đi tới bên cạnh cô, cửa xe hạ xuống, đôi mắt anh nhìn thẳng về phía trước, chỉ chừa lại cho cô một nửa bên mặt tinh tế, "Lên xe."

"...Cảm ơn." Phác Thái Anh dịu dàng từ chối, "Tôi tự gọi xe là được."

"Ừm." Điền Chính Quốc cũng không ép buộc, nghe vậy thì kéo cửa sổ xe lên – chỉ là bánh xe lại không nhúc nhích, vẫn dừng tại chỗ như cũ.

Phác Thái Anh chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây nhìn thấy mặt anh là mình lại rơi vào hoàn cảnh bị nước nhấn chìm, hít thở không thông.

Cô mím môi, xoay người đi tiếp con đường của mình.

Chỉ là, cô vừa động, xe của Điền Chính Quốc lại đi theo.

Yên lặng theo sau như âm hồn bất tán.

Phác Thái Anh khẽ thở dài, quay đầu nhìn Điền Chính Quốc ngồi trong xe, tựa như đang dùng ánh mắt để hỏi: Anh làm gì vậy?

Sau đó, cô thấy Điền Chính Quốc cười – không giống với nụ cười lười biếng khi nói chuyện với Điền Xuân Minh, nụ cười của anh bây giờ lại như đang rất thoải mái.

"Lên đây đi." Điền Chính Quốc lại lần nữa hạ cửa xe xuống, "Từ đây ra đường chính còn một đoạn khá xa, tôi đưa em qua – coi như 'bạn bè cũ' đưa nhau một đoạn vậy."

Anh nhấn mạnh ba chữ 'bạn bè cũ', có chút tự giễu nhếch môi.

Phác Thái Anh không muốn lôi lôi kéo kéo với anh ở đây, cô chỉ biết, với tính tình của Điền Chính Quốc, cô càng làm lơ thì anh càng đi theo, cô càng từ chối anh càng quấn lấy.

CĂN BỆNH YÊU EM [KOOKROSÉ|JEONSÉ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ