"Tỉnh rồi sao?"
Nhưng thiếu niên năm đó bây giờ đã trở thành một người 'đàn ông', Điền Chính Quốc mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh này, yên lặng nhìn người ngồi trên giường, "Em đã thấy đỡ hơn chưa?"
"Khá hơn nhiều rồi." Bởi vì bị bệnh nên giọng nói lành lạnh của Phác Thái Anh có chút khàn khàn, chậm rãi nói, "Anh là bác sĩ ở đây sao?"
Dường như cảm thấy câu hỏi này của cô rất buồn cười, khoé môi Điền Chính Quốc cong lên, mắt nhìn cô không chớp, "Em đoán xem?"
...
"Xin lỗi, là tôi đã hỏi ngu rồi." Phác Thái Anh mím môi, "Sao tôi lại ở đây?""Ngủ quên như thế, em không sợ không khí lọt vào mạch máu à." Điền Chính Quốc cười nhạt một tiếng, "Bạn bè cũ giúp nhau, em không cảm thấy quá đáng chứ?"
Lúc này Phác Thái Anh mới hiểu rõ, trong lúc mơ mơ màng màng, cô đã thiếu Điền Chính Quốc một ân tình, cô nhìn người đàn ông ngồi ở bàn làm việc, ngoan ngoãn cảm ơn, "Cảm ơn anh... Bây giờ anh là bác sĩ khoa nội sao?"
Điền Chính Quốc không trả lời, ngòi bút sột soạt trên giấy kê đơn thuốc cho cô, giọng nói nhàn nhạt, "Truyền nước một tuần, một ngày ba bữa uống thuốc này – ra hiệu thuốc bên ngoài rồi mua, trong này thuốc đắt."
Hoàn toàn không ngờ tới có một ngày Điền Chính Quốc lại nói ra lời như 'quản gia tiết kiệm' như thế, Phác Thái Anh yên lặng nhận lấy, cụp mắt nhìn nét chữ sắc bén trên giấy.
Nét chữ sắc sảo, từng nét như móc sắt muốn xé tan trang giấy.
Cô nghe thấy giọng nói mát lạnh trên đỉnh đầu hỏi mình, "Về Xuân Ung từ bao giờ thế?"Thì ra Điền Chính Quốc đang muốn 'nói chuyệnphiếm' với mình, Phác Thái Anh chớp mắt, "Một tuần trước."
Điền Chính Quốc ngồi ở ghế xoay trước bàn làmviệc, dáng vẻ vắt chân trông như thiếu gia ăn chơi trác táng, nghiền ngẫm nghĩtới ba chữ 'một tuần trước' này.
Sau đó lại nói, "Điền Xuân Minh cũng học Bắc Đại, hai người quen nhau ở đó sao?"
Phác Thái Anh đã chống đỡ cơ thể không còn sứclực xuống giường, đang cúi đầu buộc giây dày, không tiếng động gật đầu.
Cô có hơi đau đầu vì 'ân huệ' của Điền ChínhQuốc ngày hôm nay, không biết trả nợ như thế nào.Hai người ở chung một phòng lộ ra không khí xấu hổ, Phác Thái Anh chỉ muốn đi ngay sau khi chuẩn bị xong.
Nhưng không biết trùng hợp thế nào, cửa vănphòng lại bị đẩy ra, một bác sĩ khác đi tới.
"Ơ? Tiểu Điền, sao cậu lại ở đây?" Dáng vẻ bácsĩ này trông như hơn ba mươi tuổi, rất thành thục, hơi kinh ngạc nhìn ĐiềnChính Quốc và Phác Thái Anh, cười nhướng mày, "Không phải cậu bên khoa thần kinhsao? Tới khoa nội chúng tôi làm gì thế?"
...
Ngón tay thon dài của Điền Chính Quốc xoaybút, mặt không đổi sắc nói, "Xin lỗi, đưa bạn tới nghỉ tạm thôi."
Cho dù Phác Thái Anh là đồ ngốc thì bây giờcũng phát hiện Điền Chính Quốc đang cố tình nguỵ trang làm bác sĩ khoa nộitrước mặt mình.
"Đi thôi." Người đàn ông cởi áo blouse trắngném qua giường bệnh bên cạnh, nói với người bác sĩ vừa mới bước vào, "Anh Chu,giúp em trông một lát, em đưa bạn về đã."
Nói rồi, anh cũng mặc kệ bác sĩ Chu mắng mỏ ởphía sau, đi ra ngoài trước.
"Thật ra không cần đâu." Phác Thái Anh đi theosau lưng anh, ngón tay xoa huyệt thái dương, "Tôi có thể về một mình được."
Cô không muốn mắc nợ Điền Chính Quốc nữa.
"Thôi, lỡ đâu em ngất ở ven đường thì làm saobây giờ?" Điền Chính Quốc ấn thang máy, đôi tay thon dài đút túi, mặt không đổisắc nói, "Dù sao ở đâu cũng có thể thiếp đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
CĂN BỆNH YÊU EM [KOOKROSÉ|JEONSÉ]
FanfictionNăm Phác Thái Anh tốt nghiệp cấp hai, trong lúc vô tình bị kích động mà gặp thương tích, trở thành 'con nhóc câm' không thể nói chuyện. Năm lớp 10, cô phải sống trong sự châm chọc khiêu khích và sự kỳ thị của mọi người xung quanh. Mãi cho tới năm lớ...