Trên đường về nhà, Phác Thái Anh mới nhận được tin nhắn này của Điền Chính Quốc.
Hôm nay trường tan học sớm, buổi chiều cô và A Lý tới tham gia một lớp luyện thi toán đại học, sau khi tan học, A Lý nói muốn tới nhà cô ăn ké cơm, Phác Thái Anh cũng cười đồng ý với cô ấy.
Chỉ là, một tin nhắn của Điền Chính Quốc đã phá vỡ toàn bộ tâm trạng tốt đẹp của cô, nhìn thấy câu 'đang ở dưới lầu' của cậu, Phác Thái Anh hơi nhíu mày, bước chân khựng lại.
"Sao thế?" A Lý đứng cạnh đang ngậm kẹo mút, thấy cô dừng lại không rõ lý do, nghi hoặc hỏi, "Sao lại không đi nữa rồi?"
Phác Thái Anh im lặng một lúc rồi gõ chữ nói với A Lý: [Chúng ta đi đường vòng, đi cửa sau về.]
Mặc kệ Điền Chính Quốc tìm cô xuất phát từ nguyên nhân gì hay cậu muốn làm gì, cô đều không muốn gặp cậu.
Mỗi lần nhìn thấy cậu, Phác Thái Anh đều cảm thấy trái tim vốn dĩ tự bản thân cô cho là đã đóng băng lại xuất hiện một vết nứt, không nặng không nhẹ, cũng không đau đớn, nhưng nó luôn hiện hữu ở đó.
Thật ra cô cũng không thờ ơ như vẻ bề ngoài, cho nên không ổn một chút nào cả.
Chạm mặt ở trường là điều không thể né tránh, nhưng mà ở nơi riêng tư... Phác Thái Anh thật sự không muốn dính líu tới Điền Chính Quốc.
A Lý cũng không có ý kiến gì, ngoan ngoãn đi theo Phác Thái Anh về nhà từ cửa sau.
Cuối tuần, Hương Mi Nhược cũng được nghỉ làm, nhìn thấy A Lý là trở nên vui vẻ, nghe nói thành tích thi của cả hai người lần này đều khá tốt lại càng vui hơn, chuẩn bị nguyên liệu nấu mỳ vằn thắn và món A Lý thích ăn nhất – sủi cảo nhân thịt heo cải trắng.
Phác Thái Anh cũng thích ăn mỳ ở mức bình thường, nhưng bởi vì Mã Sơn thích ăn, Hương Mi Nhược thường làm, cho nên cô cũng khá am hiểu việc cán bột.Quá trình nấu mỳ vô cùng náo nhiệt, đột nhiên, cô lại nhớ tới tin nhắn vừa rồi Điền Chính Quốc gửi tới.
Mùa đông, bởi vì hơi nóng bốc lên nên cửa sổ trong gian bếp nhỏ đọng lại một màng sương mỏng, thấy không rõ cảnh ở bên ngoài, chỉ có phần dưới cùng cửa sổ là 'tránh được một kiếp', sạch sẽ rõ ràng.
Không biết xui xẻo thế nào, xuyên qua khe hở này, Phác Thái Anh lại thấy được hình bóng quen thuộc ở bên dưới.
Nhà cô ở tầng bảy, theo lý mà nói không thể chuẩn xác nhìn thấy bóng người kia được – nhưng ai bảo cứ tới buổi chiều là ngõ nhỏ này vô cùng quạnh quẽ, lối đi bên dưới cũng chật hẹp không thôi.
Liếc mắt một cái cũng đã thấy được người nào đang ở bên dưới, thậm chí đến bộ đồng phục trên người Điền Chính Quốc cũng thấy rõ ràng.
Tin nhắn kia được gửi từ 45 phút trước, nói cách khác, cậu đã đứng dưới kia ít nhất 45 phút rồi.
Phác Thái Anh mím môi, thu hồi ánh mắt tiếp tục chuyên tâm cán bột, cô thầm nghĩ: Trời lạnh như vậy, Điền Chính Quốc đúng là đồ ngốc.
Chỉ là, khoảng thời gian làm mỳ vằn thắn tiếp theo cũng không tránh khỏi thất thần.
Lúc ăn, A Lý ở bên cạnh hô to gọi nhỏ khen tay nghề Hương Mi Nhược tuyệt nhất trên đời, Phác Thái Anh cắn nửa cái sủi cảo, không có mùi vị gì cả.
Giống như nuốt xuống rồi bị nghẹn lại trong cổ họng vậy.Một lúc lâu sau, cô lại lần nữa đứng dậy đi tới bên cửa sổ — Điền Chính Quốc vẫn còn đứng dưới lầu, đã nửa tiếng nữa qua đi, so với vẻ nguy nga bất động vừa rồi thì lúc này dường như cậu đã không chịu nổi, tựa vào tường, tay đút túi áo.
Phác Thái Anh đột nhiên lại nhận thức được, Điền Chính Quốc thật sự quá đáng ghét.
Cô chỉ muốn rời xa cậu, cũng không phải muốn tận mắt chứng kiến hành vi tự chuốc lấy bệnh của cậu.
Cái này khác gì tự mình hại mình chứ? Không phải muốn khiến cô bất an đấy chứ?
Biết thế từ đầu đã không đọc tin nhắn rồi.
Phác Thái Anh lẳng lặng thu hồi ánh mắt, kéo tấm rèm lên, thuận tiện kéo số điện thoại của Điền Chính Quốc vào danh sách đen.
Cơm nước xong xuôi cô cũng quay về phòng, không tới cửa sổ nhìn thử nữa, cũng không biết ngày đó Điền Chính Quốc đã đợi mình suốt ba tiếng đồng hồ.
Mãi cho tới khi trời hoàn toàn tối đen, bầu trời sao lấp lánh, cậu mới xác định được Phác Thái Anh thật sự sẽ không xuống dưới.
Điền Chính Quốc thở dài một hơi, có chút chật vật chà xát đôi bàn tay đã đông cứng.
Cô gái nhỏ cũng thật nhẫn tâm.
Chỉ là, bây giờ cậu có thể thông cảm cho tất thảy sự 'nhẫn tâm' của cô – bởi vì chính bản thân cậu khi nói ra hai từ cá cược kia còn tàn nhẫn hơn cả cô, đây cũng coi như là chuộc tội.
BẠN ĐANG ĐỌC
CĂN BỆNH YÊU EM [KOOKROSÉ|JEONSÉ]
FanfictionNăm Phác Thái Anh tốt nghiệp cấp hai, trong lúc vô tình bị kích động mà gặp thương tích, trở thành 'con nhóc câm' không thể nói chuyện. Năm lớp 10, cô phải sống trong sự châm chọc khiêu khích và sự kỳ thị của mọi người xung quanh. Mãi cho tới năm lớ...