Tuần cuối tháng tám, Xuân Ung tổ chức kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường Tam Trung.
Tam Trung là trường học lâu đời, 50 năm cũng không phải con số bình thường mà đã là cột mốc lịch sửa nửa thế kỷ.
Vu Thâm từng là chủ nhiệm lớp bọn họ nhắn tin trong nhóm chat, nói rằng ai có thể tới thì đều phải tới.
Mà đương nhiên Điền Chính Quốc và Phác Thái Anh cũng phải cho lớp một năm đó chút mặt mũi.
Với mỗi một đôi quen biết nhau ở Tam Trung rồi tu thành chính quả, nơi đó không chỉ là một trường cấp ba, mà còn như là 'miếu Nguyệt Lão' vậy.
Ngày kỷ niệm thành lập trường rơi vào cuối tuần, sáng sớm A Lý đã gọi điện thoại thúc giục Phác Thái Anh nhanh chóng đến đây tụ họp với mọi người.
Cô còn đang ngáy ngủ nằm trên giường, vừa định đáp lại cô ấy thì cỏ họng lại khẽ 'ưm' một tiếng.
Giọng nói lành lạnh bình thường lúc này lại lưu luyến quyến rũ.
Phác Thái Anh lập tức tỉnh táo, vội vàng che miệng lại, đôi mắt ngập nước trừng Điền Chính Quốc vừa mới 'trêu đùa' mình.Cô dùng đầu gối kẹp chặt bàn tay đang làm bậy của anh, đôi môi yên lặng khép mở, dùng khẩu hình nói, "Anh muốn chết à?"
Điền Chính Quốc thực hiện được trò xấu cũng đã thoả mãn, tuỳ ý cười khẽ đứng dậy rửa mặt, để lại cơ hội cho cô nói chuyện điện thoại, Phác Thái Anh khẽ thở phào một hơi.
"Này, Tiểu Anh, sao cậu không nói gì?" Có lẽ là bên kia quá ồn, A Lý cũng không nghe rõ tiếng kêu xấu hổ của Phác Thái Anh, còn lớn tiếng lải nhải, "Cậu còn đang ngủ đấy à? Alo alo alo?""Tớ dậy rồi." Phác Thái Anh vội vàng đáp lại, để bảo vệ màng tai nên đưa điện thoại ra xa, "Vừa mới dậy, bây giờ chuẩn bị đi đây."
Đuổi được A Lý, cô mệt mỏi ném điện thoại lên đầu giường.
Gần đây cô rất lười biếng, không phải do sa đoạ, mà là ai đó khai trai xong quá hung mãnh – khiến cô nghĩ tới việc ở riêng với anh luôn rồi.
Thật sự là người này không biết tiết chế là cái gì.
Căm giận nghĩ vậy, kẻ đầu sỏ đã ra khỏi toilet, mái tóc đen ướt đẫm, vài sợi tóc che khuất đôi mắt của anh, anh nhìn về phía Phác Thái Anh đang ngồi trên giường.
Cô sửng sốt một chút sau đó vội dùng chăn bọc kín mình lại, nghiêm túc nói, "Cách em xa ra một chút."Dáng vẻ sợ hãi thú tính quá độ của Điền ChínhQuốc, vô cùng cảnh giác.
Trong lòng Điền Chính Quốc cũng không nhịn được thầm nói 'đáng yêu chết mất', anh cười không nói gì, đi tới trước vali mình mang tới – anh chuyển đến ở nhà Phác Thái Anh đã được một khoảng thời gian, sợ tủ quần áo của cô gái nhỏ đã chật nên hầu hết quần áo vẫn còn đặt trong vali.
Còn vì sao lại không thay một cái tủ to hơn...Đối với Phác Thái Anh thì là lười, còn với Điền Chính Quốc là anh muốn chờ tới khi có 'danh phận', hai người sẽ đổi một căn phòng ở lớn hơn.
Anh hơi cúi người, đường cong duyên dáng, sau đó dưới ánh mắt thưởng thức của Phác Thái Anh lấy một chiếc áo đồng phục màu xanh trắng ra.
Phác Thái Anh nhìn thấy thì ngẩn người.
Trong tay Điền Chính Quốc đang cầm bộ đồng phục cấp ba của bọn họ.
Anh tìm được trong tủ quần áo sao? Nghĩ tới 'bí mật' trong tủ quần áo của mình, ngón chân Phác Thái Anh cuộn lại xấu hổ.
"Quen không?" Giọng nói của Điền Chính Quốc mang theo ý cười, ghé sát tai Phác Thái Anh rồi hôn cô một cái, "Chúng ta mặc áo đồng phục tham dự lễ kỷ niệm đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
CĂN BỆNH YÊU EM [KOOKROSÉ|JEONSÉ]
FanfikceNăm Phác Thái Anh tốt nghiệp cấp hai, trong lúc vô tình bị kích động mà gặp thương tích, trở thành 'con nhóc câm' không thể nói chuyện. Năm lớp 10, cô phải sống trong sự châm chọc khiêu khích và sự kỳ thị của mọi người xung quanh. Mãi cho tới năm lớ...