"Tiểu Anh ơi, đồ đã hết sạch rồi."
Mắt thấy đám người cả nam cả nữ kia lấy hết đồ đi, A Lý ấm ức chỉ muốn khóc – tuy cô nàng không để ý tới tiền đến mức đó, nhưng cảm giác vô cùng nghẹn ngào.
Trước đó là cô nàng lôi kéo Phác Thái Anh tới đây, còn thề sắt son đảm bảo không ai có thể lấy được những thứ này.
Kết quả tầm mắt của bản thân quá thấp, kiến thức ít ỏi.
Phác Thái Anh thu hồi ánh mắt từ bóng dáng cao lớn của thiếu niên, cô cười một tiếng không sao cả, tay nhỏ khẽ xoa đầu A Lý.
Thật ra cô còn cảm thấy, Điền Chính Quốc rất lợi hại.
Hai cô gái đứng tại chỗ trong chốc lát, thất thần nhìn xung quanh vắng vẻ một hồi lâu mới định rời đi, lúc này, Điền Chính Quốc lại quay trở về.
Ngoài dự kiến của mọi người, cậu chất đống đồ lung tung đó vào trong cốp xe rồi xoay người đi thẳng tới chỗ hai người Phác Thái Anh.
Đại não trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng, Phác Thái Anh đã thấy cậu tới trước mặt mình.
Khuôn mặt của Điền Chính Quốc thực sự quá ấn tượng, làn da trắng trẻo, mày kiếm mắt tinh đen như mực, lúc nhìn gần khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Cậu đứng yên trước mặt Phác Thái Anh, đáy mắt hiện lên ý cười, rất đứng đắn hỏi cô, "Còn đợt đồ thứ hai không?"
...
"Nếu có, tôi còn phải dùng hết 40 vòng dư lại nữa."
Vừa rồi mua một trăm cái, mới ném hết có 60 cái thôi."
"Này!" Cuối cùng A Lý không thể kiềm chế nổi cơn giận nữa, hai mắt như sắp phun ra lửa tới nơi, "Cậu đừng có mà khinh người quá đáng!"
Lấy hết mấy thứ vừa rồi còn chưa đủ à, lại còn muốn tới đây muốn chiếm lời lần nữa, con người này! Thật là... thật là một chút phong độ lịch lãm đều không có!
Điền Chính Quốc không nhìn A Lý, đôi mắt khoá chặt trên người Phác Thái Anh, "Còn nữa không?"
Cô bị đôi mắt cậu nhìn chằm chằm không rời giống như không thể che giấu bất cứ điều gì, ngây ngốc lắc đầu.
Điền Chính Quốc khẽ 'ừm' một tiếng, ngoài dự đoán, lấy năm tờ tiền màu đỏ trong ví ra đưa cho Phác Thái Anh.
Hai cô gái nhỏ đều ngẩn người.
"Cầm lấy đi." Giọng nói cậu nhàn nhạt, "Coi như tôi mua hết mấy thứ đó."
Trời nắng nóng như thế này mà đứng bày hàng dưới mặt trời, làn da trắng nõn phơi tới mức đỏ hết cả lên rồi.
Cậu nói xong thì đi, hoàn toàn không cho Phác Thái Anh cơ hội phản bác.
Thân cao chân dài, cô đuổi theo cũng không kịp. Đến cuối cùng, Phác Thái Anh cũng chỉ chạy được vài bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Điền Chính Quốc lên xe chạy lấy người.
Bàn tay cô nắm chặt 500 tệ, trong lòng có cảm giác 'sóng to gió lớn'.
Giống như cơ thể có cảnh đẹp núi non, cảm giác này đánh thẳng từ lòng bàn tay Phác Thái Anh tới tận gan bàn chân, cả người tê dại.
"Đờ mờ!" A Lý cũng hoàn toàn bị hành động của Điền Chính Quốc doạ sợ rồi, nhịn không được liên tục tra hỏi, "Cậu bạn vừa rồi là ai thế? Bạn cậu à? Ra tay hào phóng đẹp trai quá trời! Tiểu Anh à, có phải cậu ấy thích cậu không đấy?!"
Lúc A Lý hỏi câu cuối cùng, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, khiến trái tim Phác Thái Anh vừa mới hoàn hồn còn đang trôi nổi trong không trung lập tức rơi xuống đất.
Cô lắc đầu.
Không liên quan tới thích, tuy rằng cô cũng không rõ vì sao Điền Chính Quốc lại làm như vậy.
Bọn họ chưa gặp nhau được bao nhiêu lần, thậm chí còn chưa nói chuyện... Sao có thể liên quan tới việc thích được chứ?
Chỉ là cho dù xuất phát từ góc độ nào, số tiền này, cô cũng không thể nhận được.
Nếu mà nhận tiền, bản thân mình sẽ biến thành cái gì chứ?
A Lý cũng hiểu rõ đạo lý nào, nhiệt huyết nhất thời bình tĩnh hẳn, vội vàng đưa 500 tệ cho Phác Thái Anh, "Bé con, trả lại cho bạn cậu đi, mấy thứ kia của tớ mới hết có 200 tệ."
Kết quả lại để khách người ta 'thối lại' 300 tệ? Trở thành cái gì chứ? Các cô cũng không phải 'làm ăn buôn bán không dậy nổi'!
BẠN ĐANG ĐỌC
CĂN BỆNH YÊU EM [KOOKROSÉ|JEONSÉ]
FanficNăm Phác Thái Anh tốt nghiệp cấp hai, trong lúc vô tình bị kích động mà gặp thương tích, trở thành 'con nhóc câm' không thể nói chuyện. Năm lớp 10, cô phải sống trong sự châm chọc khiêu khích và sự kỳ thị của mọi người xung quanh. Mãi cho tới năm lớ...