* Mèo Mun's POV
Gia đình của tôi, nó khá kì cục theo nhiều nghĩa. Nếu theo quy định của pháp luật thì bố mẹ tôi là vợ chồng nhưng dưới ánh nhìn của toàn bộ xã hội thì mẹ tôi chẳng khác gì tình nhân.
Bạn biết đấy? Các gia đình giàu có truyền đời thường không thích để con cái trong nhà lấy những kẻ ở tầng lớp dưới. Hạ lưu - loại ngay từ vòng gửi xe. Trung lưu - sẽ trải qua hàng loạt các bài phỏng vấn trước khi được lựa chọn. Và cuối cùng là thượng lưu - chẳng quan tâm bạn tốt hay xấu, đẹp hay không đẹp. Cứ xuất thân là con của ông nọ cháu của bà kia đi đã. Bạn chẳng cần cố gắng nhiều cũng được sự công nhận của toàn bộ xã hội.
Và gia đình tôi cũng vậy, bà nội tôi muốn bố tôi phải lấy cô Ngọc - cô tiểu thư nhà họ Hoàng, một gia đình cũng giàu truyền đời. Tôi nghe nói rằng nhà cô ấy giàu từ thời mà thực dân Pháp còn chưa đặt chân đến Việt Nam.
Cô Ngọc sau này cũng là mẹ trên danh nghĩa của tôi. Mối quan hệ giữa tôi và cô ấy phải nói là nước sông không phạm nước giếng. Cô ấy cũng có một đứa con, tên là Hương hay Hằng gì đấy, hình như là em gái tôi năm nay đang học lớp 4. Tôi chưa gặp con bé bao giờ mà cũng chẳng có ý định đó. Vì cô Ngọc có vẻ không thích ý tưởng đấy lắm! Tất cả những gì cô mong muốn ở tôi là hoàn thành vai diễn của một người con trai bé bỏng và cô cũng sẽ hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ. Mối quan hệ giữa chúng tôi cũng chỉ nên dừng lại ở đó.
Mẹ thật của tôi là một diễn viên nghiệp dư. Trái ngược hẳn với cô Ngọc là tiểu thư danh giá, mẹ tôi đến từ tầng lớp trung lưu và có một niềm đam mê mãnh liệt với nghiệp diễn. Bà chẳng phải là siêu sao điện ảnh hay nữ hoàng phim truyền hình, lại càng không phải một nhân vật phụ gì đó. Bà chỉ là một diễn viên bình thường, mà ý tôi bình thường ở đây là chỉ chuyên đi đóng vai quần chúng được hai, ba lời thoại gì đó thôi đấy.
Cái nghề của bà là phải chấp nhận đánh đổi, và bà đã đánh cả vào một canh bạc. Và trên thế giới này bỗng chốc xuất hiện một sinh linh mang tên Phạm Lê Hoàng Dương. Đúng, mẹ tôi đã ngủ với con trai của tỉ phú Hà thành a.k.a bố của tôi để mong được đổi đời. Một đêm xuân đổi lấy một vai chính trong một bộ phim truyền hình.
Tôi cũng chẳng nhớ nổi bộ phim giúp bà phất lên tên là gì, vì gia đình tôi cấm tiệt tôi tìm hiểu thông tin về mẹ.
Tuy nhiên, trước đó, bố tôi lại lỡ mê mẩn mẹ tôi mất rồi. Nhưng vì bà nội phản đối gắt quá, nên bố đành bỏ trốn cùng mẹ. Bạn nghĩ đây sẽ là một chuyện tình yêu đẹp giữa hai con người của hai tầng lớp khác nhau như trong mấy bộ tiểu thuyết lãng mạn? Không! Nghĩ gì vậy? Đây là đời thực cơ mà. Bố tôi đi bụi đâu đó được 4,5 năm thì cho đến khi tôi tròn 6 tuổi. Vì chẳng làm nên cơm cháo gì và cũng chẳng kiếm được tiền. Chắc thấy đời khốn khó quá nên ổng về nhà nội xin tiền, mà xin tiền kiểu gì mà đi biền biệt suốt 4 năm trời. Cũng chẳng lạ lắm!
Trước khi tôi tròn 10 tuổi, mẹ tôi sống trong thù hận với bố. Bà từ bỏ nghiệp diễn, vứt hết đồ đạc bố từng tặng mẹ rồi chuyên tâm vào kiếm tiền. Vì cũng có một số kiến thức về âm nhạc nên bà làm giáo viên dạy đàn cho mấy cô tiểu thư con nhà giàu. Tôi cũng hay được bà dẫn đi làm cùng vào mỗi chiều thứ 6 vì không có ai trông.
BẠN ĐANG ĐỌC
An Thần
Roman pour AdolescentsTôi có tiền sử về bệnh tâm lý, vì thế nên tôi sử dụng các loại thuốc an thần khá thường xuyên. Tôi cứ nghĩ đời mình sẽ chỉ có thế cho đến khi tôi gặp Mắt Kiếng - chàng thơ của tôi, người mà sẽ mãi mãi không bao giờ hướng về con nghiện này. Tình thì...