C03 - Câm

846 60 5
                                    

"A Thính, giới thiệu với cháu. Đây là chị gái của Nhiễm Tuyết, tên là Nhiễm Linh. Các cháu hay chơi chung khi còn nhỏ đó, lớn hơn cháu ba tuổi, có nhớ không? Đã nhiều năm rồi không gặp nhau, có lẽ không còn quá nhiều ấn tượng. Chỉ là vừa lúc cháu và Tiểu Tuyết đến, con bé cũng ở nhà, nên sẵn dịp kêu ra đây gặp mặt, để cho mấy người trẻ cùng trang lứa giao lưu nhiều hơn."

Nhiễm Linh đang ngồi cạnh ba mình và được giới thiệu với Ngu Thính. Ngu lão gia thích thú ngắt lời: "Sao trí nhớ của con lại tệ đến vậy? Lão già như ông đây vẫn còn nhớ, ngày xưa con suốt ngày quanh quẩn bên người ta, gọi 'Chị Linh ơi, chị Linh à'. Cùng với Tiểu Tuyết, cả ba đứa chơi với nhau rất hoà hợp và vui vẻ.

"Thật sao? Ông nội nhớ rõ như vậy sao?" Ngu Thính nhìn Nhiễm Linh chào hỏi: "Chị Linh, chào chị."

Nàng vén mái tóc dài ra sau tai, vài sợi tóc ngắn hơn vẫn xõa xuống một bên khuôn mặt, làm nổi bật lên những đường nét rõ ràng của nàng. Làn da của nàng rất trắng, giống như một bức tường sứ trắng được ánh sáng mát mẻ mùa đông chiếu vào. Trông nàng có vẻ không khỏe lắm, nhưng cũng không hề khô héo hay bi quan chán đời. Đôi môi đỏ mọng, kết hợp với đôi mắt lấp lánh và sáng ngời, tràn đầy sự dịu dàng.

Nàng không lên tiếng, nhẹ nhàng nhướng mày nhìn Ngu Thính như một câu trả lời.

Trịnh Thấm Yến mỉm cười và giải thích: "Linh Linh khi còn nhỏ đã xảy ra một số chuyện. Bây giờ không thể nói hay phát ra âm thanh. Ừm... Nếu muốn trò chuyện, cháu có thể thêm WeChat hoặc gì đó tương tự."

Không thể nói, không thể phát ra âm thanh... Câm?

Ngu Thính lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó vô thức cảm thấy đáng tiếc. Nhiễm Linh rất xinh đẹp, là loại vẻ đẹp khiến người ta choáng ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên, rất quyến rũ, càng thưởng thức vẻ đẹp của nàng càng cảm thấy dịu dàng. Giọng nói có lẽ sẽ rất hay, giống như âm thanh của dòng nước ấm áp ở khe suối trên núi, Ngu Thính đã hình dung ra ý tưởng này.

Vì phép lịch sự, Ngu Thính cũng mỉm cười và nói: "Được." Nhưng cô không thực hiện bước tiếp theo là lấy điện thoại di động ra.

"Tiểu Tuyết, bên đó con làm việc vất vả không? Cũng mấy tháng rồi mới về, nếm thử món dì Trương nấu đi, toàn món con thích nhất. A Thính cũng vậy, thử đồ ăn của nhà chúng ta......"

Chủ đề không dừng lại lâu ở Nhiễm Linh mà lại chuyển sang xoay quanh Nhiễm Tuyết. Trong bầu không khí sôi động, Nhiễm Linh cũng trầm lặng như giọng nói của nàng, không có cảm giác tồn tại.

Những ký ức về Nhiễm Linh, những gì hiện lên gần như trống rỗng, rất khó nhớ lại. Ngu Thính bình thường không thích  tốn sức cho những việc vất vả và vô nghĩa, nhưng vào lúc này, không hiểu sao cô lại muốn đào sâu hơn.

Nàng thật kỳ lạ, với một người phụ nữ như vậy, Ngu Thính sẽ tò mò về quá khứ của nàng, họ đã trải qua những gì - có lẽ là ở trường tiểu học.

Có lẽ họ học cùng trường tiểu học, vì học cùng trường, sống gần nhau, Ngu Thính lại hay cô đơn nên việc họ tiếp xúc với nhau là điều khó tránh khỏi. Nhưng cô vẫn không tìm được ký ức cụ thể nào khi chơi với nàng, chắc là có chơi cùng với Nhiễm Tuyết.

[BHTT-Edit] Mỹ Nhân Câm - Đồ NghêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ