C45 - Chào buổi sáng

433 28 0
                                    

Có vẻ như đã đọc xong cả cuốn sách dày, Ngu Thính ngồi xuống ghế lúc khoảng mười một giờ cho đến khi đồng hồ chỉ một giờ sáng. Suốt khoảng thời gian đó, cô không nói thêm lời nào, Nhiễm Linh cũng không làm phiền cô, âm thầm thể hiện sự trầm tư của mình trong bóng tối.

Trong căn phòng tĩnh mịch, Ngu Thính đóng cuốn sách lại, đặt trở vào giá, tắt đèn bàn, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào căn phòng tối một lúc, cuối cùng mới đứng dậy quay về giường.

Cơ thể người phụ nữ căng phồng đang nằm nghiêng ngủ an tĩnh trên giường, hơi thở đều đặn, cơ thể nàng nhấp nhô nhẹ nhàng dưới lớp chăn.

Nhiễm Linh sợ lạnh, ngoài trời đang mưa, điều hòa cũng để nhiệt độ thấp, nên nàng cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ một phần cổ trắng ngần dưới mái tóc đen.

Ngu Thính nhẹ nhàng vòng qua phía của mình, lật góc chăn, nằm xuống.

Người phụ nữ nằm quay lưng về phía cô có lẽ đã ngủ say, không có chút phản ứng nào, cũng không như trước đây, thường đợi cô lên giường rồi lập tức ôm lấy cô, theo lẽ tự nhiên ngủ trong vòng tay cô.

Kể từ khi sống chung với Nhiễm Linh, Ngu Thính gần như quên mất cảm giác ngủ một mình là như thế nào, như bây giờ, tự do xoay người tùy ý mà không bị kìm kẹp, không cần quan tâm đến ai đó trong lòng. Thật dễ chịu.

Giường rộng hai mét, hai người nằm mỗi người một bên như vậy, đây mới là khoảng cách nên có.

Ngu Thính nằm ngửa, nhắm mắt lại.

Nhưng đầu óc cô như nồi nước sôi, những suy nghĩ giống như bong bóng liên tục nổi lên, không cách nào ngăn lại.

Nằm lâu do mất ngủ sẽ khiến đầu đau nhức, Ngu Thính trở mình, cau mày khó chịu, chẳng biết đã thức đến mấy giờ mới bị cơn mệt mỏi cuốn lấy, khó khăn chìm vào giấc ngủ.

Trong ba tiếng đồng hồ, cuốn sách đó cô chỉ đọc vào được chưa đầy hai mươi trang. Cô bắt đầu chìm vào những giấc mơ không chút logic.

Cô mơ thấy người phụ nữ tên Bùi Nha, cô ta và Nhiễm Linh giao tiếp không chút khó khăn, giống như hai tri kỷ đã bên nhau nhiều năm, thứ cảm giác có lẽ gọi là "số phận an bài" khiến cô cảm thấy chướng mắt.

Cô mơ thấy Nhiễm Linh trong bộ đồng phục tuổi thanh xuân, dáng vẻ mà cô chưa bao giờ thấy — Tóc buộc đuôi ngựa, tươi trẻ, rạng rỡ, nụ cười tươi tắn — Nàng đứng cạnh Bùi Nha.

Sau đó, cô mơ hồ thấy Nhiễm Linh trong bộ váy dây dài, đứng khóc lặng lẽ trước mặt mình, đôi môi đỏ mọng mím chặt, không một âm thanh nào thoát ra…

Những giấc mơ này xâm chiếm tâm trí cô, khiến cô chìm trong trạng thái hỗn loạn mà chính cô cũng khó phân định được.

Rồi dần dần, cô lại bị một cảm giác khác làm dịu đi.

Một đêm hỗn loạn như thế, may thay hôm sau là cuối tuần, không có chuông báo thức, cô cứ thế ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc.

Ngu Thính mở mắt ra, ánh nắng dịu dàng của buổi sáng lúc mười giờ chiếu qua cửa kính, phủ lên căn phòng sự sáng sủa, ấm áp, đèn chùm thủy tinh yên tĩnh treo trên trần nhà, im lìm nghỉ ngơi.

[BHTT-Edit] Mỹ Nhân Câm - Đồ NghêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ