Đêm đó, Nhiễm Linh ngủ không yên giấc.
Bảy giờ sáng, chuông báo thức của Ngu Thính vang lên đúng giờ. Dù cô đã nhanh chóng tắt nó đi ngay một giây sau, nhưng vẫn làm người bên cạnh tỉnh giấc.
Nhiễm Linh ngủ không sâu, có lẽ vì cảm giác bất an, chỉ cần chút động tĩnh nhỏ cũng khiến nàng tỉnh. Nàng mở mắt ra, thấy Ngu Thính định rời giường, mơ màng chống người dậy, cũng muốn thức dậy theo.
Chăn trượt khỏi cơ thể, hình ảnh người phụ nữ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mang theo vẻ lười biếng mềm mại như lụa, làm toát lên sự quyến rũ đầy mê hoặc.
Đây chính là Nhiễm Linh, nàng luôn đặc biệt cuốn hút vào những thời khắc như thế này.
Ngu Thính cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng vuốt tóc nàng, khẽ hỏi: "Bây giờ vẫn còn sớm, chị không ngủ thêm chút nữa sao?" Trong những lần ngủ cùng giường trên đảo, Nhiễm Linh luôn là người thích ngủ nướng. Có lúc Ngu Thính dậy được hai ba tiếng rồi, nàng vẫn còn ngủ.
Nhiễm Linh lắc đầu, dụi dụi mắt, nửa tỉnh nửa mơ ôm lấy Ngu Thính, mang theo chút luyến tiếc và uất ức, cứ như đêm qua nàng đã mơ thấy ác mộng rằng Ngu Thính sẽ rời bỏ mình, bây giờ nỗi sợ vẫn dai dẳng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Ngu Thính, ánh mắt mơ màng chứa đầy sự khao khát được gần gũi, siết chặt lấy cô, tựa vào vai cô.
Cái ôm của nàng vừa tự nhiên vừa thân thiết, Ngu Thính đã quen với ranh giới kỳ lạ mà chị Linh dành cho mình, nên cũng không từ chối sự gần gũi này. Cô khẽ hỏi: "Sao thế? Chị mơ thấy ác mộng à?"
Giọng của Ngu Thính rất hay, hơi trầm ấm, như cơn gió xuân, dịu dàng và quyến rũ.
Nhiễm Linh nghe thấy tim mình đập nhanh hơn, nàng thích Ngu Thính nói chuyện với mình dịu dàng như vậy, nàng gật đầu trong khi vẫn rúc vào hõm cổ cô. Nàng biết rằng, mơ thấy ác mộng đương nhiên sẽ được an ủi, cái ôm này có thể kéo dài thêm chút nữa.
"Ác mộng đều không có thật."
Ngu Thính giúp nàng vuốt lại mái tóc rối, cảm nhận được ngón tay nàng nhẹ nhàng vẽ lên lưng trần của mình, tạo nên cảm giác tê dại:
[Chào buổi sáng]
Hóa ra đây là cách chị Linh nói chào buổi sáng. Ngu Thính khẽ nheo mắt, mỉm cười: "Chào buổi sáng."
Bảy giờ thế giới vừa mới thức giấc, không khí trong lành là phần thưởng đặc biệt cho những ai dậy sớm, với bao nhiêu hoa đang trồng, chắc hẳn giờ này sân vườn đang tràn ngập hương thơm. Nhưng Nhiễm Linh không cần gì khác, nàng chỉ cần Ngu Thính, chỉ muốn ở trong vòng tay cô, không muốn dậy, đặc biệt buông thả.
Thính Thính có thấy nàng quá dính người không?
May mắn là hôm nay Ngu Thính rất kiên nhẫn, cứ để nàng ôm, thỉnh thoảng còn vỗ nhẹ lên lưng nàng, điều này khiến sự bất an trong lòng Nhiễm Linh không còn khuếch đại quá mức. Khi cảm giác lo lắng dần tan đi, nàng mới lưu luyến rời khỏi vòng tay cô, nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ luyến tiếc.
—Thính Thính định rời giường để đi rửa mặt à?
Chuông báo thức đặt lúc bảy giờ, chắc hẳn cô có việc phải làm. Nhiễm Linh dường như đã làm lãng phí nhiều thời gian của cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-Edit] Mỹ Nhân Câm - Đồ Nghê
RomanceTác phẩm: Ách Ba Mỹ Nhân Tác giả: Đồ nghê Trạng thái: 115 chương + 6 ngoại truyện Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chủ công, niên hạ, truy thê hoả táng tràng, sủng, ngược, cưới trước yêu sau, thanh mai trúc mã