C43 - Quen thuộc

191 28 2
                                    

Cuối cùng cũng chờ được đến khi cuộc họp kết thúc, mọi người đã rời đi gần hết, Ngu Thính theo sau Kim Nhã ra khỏi phòng. Ban đầu là một trước một sau, Ngu Thính nhanh chân bước lên, đi song song với cô ấy, nghiêng đầu hỏi: "Lúc nãy cô nhìn gì vậy?"

Đi thêm vài bước, Kim Nhã liếc cô một cái: "Cô không dùng kem che khuyết điểm sao?"

Ngu Thính chưa kịp phản ứng: "Gì cơ?"

"Không chỉ mình tôi nhìn cô, hầu như ai cũng nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô. Trong cuộc họp thì không tập trung, chỉ lo nghịch điện thoại, rồi nghịch tay cũng rất rõ ràng. Ở công ty ít nhất nên chú ý đến hình ảnh chứ."

Kim Nhã liệt kê từng "tội danh" của cô, lại nhìn lên cổ cô một lần nữa. Trên chiếc cổ trắng ngần lộ ra bên trong cổ áo có vài dấu đỏ sẫm, khi đi lại, mái tóc dài lay động, đôi khi che đi, đôi khi để lộ.

Dáng vẻ buông thả của người này khiến Kim Nhã chán ngán, quay đi.

"Ra là vậy, cô Kim, không ngờ cô còn biết cả cách miêu tả 'dấu hôn' cơ đấy." Ngu Thính bật cười, trêu chọc: "Cũng không đến nỗi quá lạc hậu."

"Hết cách rồi, sáng nay vội quá, không kịp che đi. Mà có gì đâu chứ? Họ chưa từng thấy dấu hôn trên cổ phụ nữ à? Còn việc nghịch điện thoại và tay..."

Biết Kim Nhã là người chuyên nghiệp và nghiêm túc, từ trước đến giờ không thích kiểu hành động lơ đễnh này, Ngu Thính ngừng một chút, cố tình nhấn mạnh: "Cô Kim, cô đang nhắc nhở cấp trên của mình đấy à?"

"......"

Kim Nhã chẳng thèm nhìn cô một cái, bước đi xa.

*

Vân Thành là một thành phố có bốn mùa rõ rệt, bước vào tháng tám, mùa hè cũng đã đi qua được hai phần ba. Như thể muốn cháy hết tàn dư, càng về cuối, thời tiết lại càng nóng hơn, trời đều nắng gắt trong vài ngày liền, đi bộ trên phố chưa đến năm phút đã bị ánh mặt trời thiêu đốt đến mức mồ hôi ướt đẫm đầu.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Hear. Hear không bao giờ biến mất khỏi thành phố này, mở cửa 24/7, ban đêm bán rượu, ban ngày liền biến thành quán cà phê. Vào buổi chiều những ngày trong tuần, nơi đây yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím, tràn ngập bầu không khí hoàn toàn khác với ban đêm. Khách ở đây hầu hết đều chăm chú nhìn vào máy tính, thỉnh thoảng cầm ly cà phê đang tan dần đá lên để nhấp một ngụm, tranh thủ từng phút làm việc.

Ngu Thính đẩy cửa kính bước vào, chiếc chuông gió trên cửa phát ra âm thanh trong trẻo, nhân viên trong quán ngước lên nhìn thấy cô, mỉm cười chào hỏi, biết rõ sở thích của cô, lập tức chuẩn bị cà phê.

Ngu Thính không đến văn phòng, nhìn quanh quán một lượt rồi chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Nhân viên mang đến cho cô một ly latte đá: "Chị Thính, chị thử xem, loại cà phê này mới nhập về."

"Ừm."

Ngu Thính đáp lại nhưng không động vào ly cà phê, tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn WeChat.

Dạo gần đây, tần suất nhắn tin với người phụ nữ dùng ảnh đại diện là mèo đặc biệt cao.

Buổi sáng sau khi rời nhà, thường thì một đến hai tiếng sau, cô sẽ nhận được tin nhắn từ người đó.

[BHTT-Edit] Mỹ Nhân Câm - Đồ NghêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ