C42 - Nhẫn

491 32 1
                                    

Buổi chiều, dưới bầu trời oi ả của Vân Thành, một cơn mưa lớn đột ngột đổ xuống. Mưa rất nhanh đã tạnh, để lại mùi đất tươi mới khắp nơi, mùi đất hòa cùng hương hoa phong phú, khiến người ta nảy sinh một ảo giác như đang chìm vào biển hoa sau mưa, mắc kẹt trong một cái hang tràn đầy hoa, oi bức đến mức đổ mồ hôi.

Dáng vẻ đẫm mồ hôi của Nhiễm Linh còn quyến rũ hơn những gì Ngu Thính tưởng tượng, làn da ửng đỏ phủ lên một lớp nước mềm mại, khiến người ta không thể không muốn đưa tay ra chạm vào.

Cảm giác ẩm ướt nhưng không dính nhớp, khi đầu ngón tay lướt qua, sẽ nhận được một cơn rùng mình đáp lại, thật khiến người ta nghiện.

Nhiễm Linh mềm mại ôm cổ Ngu Thính, hai người phụ nữ ướt đẫm mồ hôi ôm nhau trên giường, hôn nhau hết lần này đến lần khác, đến khi Nhiễm Linh thực sự không thể thở nổi nữa mới dừng lại. Khóe mắt nàng lại ẩm ướt, Ngu Thính ôm nàng để nàng bình tĩnh lại, thời gian trôi qua, rất lâu mới từ giường ngồi dậy để vào phòng tắm, rồi cùng xuống lầu, ăn bữa trưa không biết đã bỏ lỡ bao lâu.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài lại bắt đầu sấm sét, gió mát thực sự thổi đến, Ngu Thính đóng cửa sổ phòng lại, không muốn để người phụ nữ với cơ thể yếu ớt đổ bệnh.

Thế là mưa lớn kèm theo sấm sét đã giam giữ họ trong căn phòng tràn đầy hương hoa, không ai muốn ra ngoài.

Về ký ức của ngày hôm đó, mỗi khi Ngu Thính nhớ lại đều có chút mơ hồ. Như một giấc mơ trồi sụt, cô luôn không phân biệt được thời khắc nào là mơ, thời khắc nào là thực.

Mơ màng tới tận ngày hôm sau.

Chín giờ, Ngu Thính bị đồng hồ báo thức đánh thức. Mở mắt là phòng ngủ quen thuộc, chăn ga gối đệm đều đã thay mới, trong không khí lan tỏa hương thơm từ đêm qua. Cô ngây người một lúc, xoay người tắt chuông báo thức, người phụ nữ trong lòng cựa quậy, vùi vào vòng tay cô và phát ra vài tiếng rên khe khẽ, như sợ cô sẽ rời đi ngay lập tức khi nghe chuông báo thức buổi sáng, vô thức siết chặt eo Ngu Thính.

Ngu Thính cúi nhìn, cái đầu kia vẫn rúc vào trong lòng cô không ngẩng lên.

"Đánh thức chị à?"

Nhiễm Linh mơ màng lắc đầu, nũng nịu rúc vào lòng Ngu Thính thêm một chút, rõ ràng là muốn cô tiếp tục ở lại bên mình. Cổ họng nàng phát ra hai tiếng ậm ừ, mang theo chút ra lệnh nhưng không hề có uy lực.

- Thính Thính không được phép rời giường.

Người phụ nữ lười biếng vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, chiếc giường mềm mại ấm áp, hương thơm từ cơ thể nàng tỏa ra từ chăn đệm, đặc biệt quyến rũ, lại phảng phất chút nguy hiểm.

Thật ra lực giữ của Nhiễm Linh không mạnh lắm, nhưng nàng như có một sự hấp dẫn khó cưỡng, tựa như một cái bẫy, chỉ cần lơ đễnh sẽ mất đi ý chí, bị tầng tầng lớp lớp dây leo của nàng quấn chặt.

Không biết có phải đang tự đấu tranh không, Ngu Thính yên lặng một hồi lâu. Nhìn thời gian bắt đầu gấp rút, cô đưa tay chạm vào sau gáy của người phụ nữ không rõ đã tỉnh hay chưa: "Tôi phải đến công ty một chuyến, có cuộc họp."

[BHTT-Edit] Mỹ Nhân Câm - Đồ NghêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ