– Thính Thính làm sao vậy?
Nhiễm Linh thấy cô ngây người, liền nhìn cô với ánh mắt tò mò, trông rất ngây thơ, không biết rằng Ngu Thính đang nghĩ đến những chuyện liên quan đến nàng.
Ngu Thính không tỏ vẻ gì, nhẹ nhàng đáp: "Đang nghĩ xem sau khi ăn xong thì nên làm gì."
Hôm nay sao? Đúng là nên suy nghĩ một chút về những việc cần làm. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, Ngu Thính có một ngày rảnh rỗi, hai người có thể ở bên nhau cả ngày, điều này với Nhiễm Linh rất quý giá.
Thời tiết ngoài trời rất đẹp, ánh nắng chiếu xuống khắp nơi nhưng không quá nóng bức. Sau khi ăn xong bữa sáng, Nhiễm Linh rủ Ngu Thính ra vườn ngắm hoa, Ngu Thính không từ chối.
Phía sau biệt thự là khu vườn độc quyền của Nhiễm Linh.
Hầu hết hoa ở đây đều do nàng tự chuyển đến, hiện đang nở rộ, còn có những cây vừa mới trồng, vẫn chưa nảy mầm. Ngu Thính quan sát cẩn thận, phát hiện ra rằng Nhiễm Linh dường như rất yêu thích màu tím. Tuy nhiên, cô không biết tên nhiều loài hoa tím, chỉ nhận ra được cúc vạn thọ, dạ lan hương, lan chuông và diên vĩ. Toàn bộ vườn hoa mang sắc tím, trắng và hồng, hài hòa dịu dàng, giống như con người Nhiễm Linh, không có tính công kích, thậm chí còn có phần lãng mạn.
Nếu chỉ có Ngu Thính ở đây, cô có lẽ sẽ không thể tận hưởng được sự bình yên và đẹp đẽ này. Nghĩ đến điều này, Ngu Thính chợt nhớ tới hai tháng trước khi đón Nhiễm Tuyết về Nhiễm gia ăn cơm, trong vườn nhà họ không có nhiều hoa.
"Chị Linh không trồng hoa khi ở nhà sao?" Ngu Thính tiện miệng hỏi theo dòng suy nghĩ của mình. Nhiễm Linh ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay đáp lại, dì Trịnh bị dị ứng phấn hoa, nên trong vườn không trồng hoa. Nàng chỉ trồng một ít trong phòng riêng của mình.
Câu trả lời này khiến Ngu Thính hơi ngạc nhiên.
Cô chợt nhớ lại vấn đề mà mình từng suy nghĩ vào thời gian trước – Sự tổn thương của Nhiễm Linh.
Trịnh Thấm Yến không phải mẹ ruột của nàng, và Nhiễm Tuyết chỉ nhỏ hơn nàng bốn tuổi, có nghĩa Nhiễm Linh đã sống dưới bóng của mẹ kế kể từ khi bốn tuổi. Ngu Thính không biết Trịnh Thấm Yến đối xử với nàng có tốt hay không, nhưng có thể thấy rõ rằng Nhiễm Linh chỉ có sự lễ phép mà không có sự gần gũi với bà ta. Nhiễm Tuyết được nuông chiều đến mức bây giờ trở nên ngang ngược, gặp chị gái thì gọi thẳng tên, gọi ba mẹ cũng chỉ là "ba tôi, mẹ tôi," rất tự nhiên gạt Nhiễm Linh ra bên ngoài.
Từ những điều này, Ngu Thính đã phần nào đoán được vị trí của chị Linh trong gia đình và tuổi thơ mà nàng đã trải qua.
Ngu Thính mơ hồ nhớ rằng khi lên cấp hai, Nhiễm Linh ra nước ngoài chữa bệnh và không trở về nữa, nàng ở lại đó học tập suốt quãng thời gian dài.
Lúc đó nàng là người duy nhất rời khỏi cuộc sống của Ngu Thính. Nhiễm Tuyết vẫn ở lại, Trịnh Thấm Yến vẫn ở lại, cả Nhiễm Long cũng vẫn ở lại, chỉ có mình nàng lặng lẽ biến mất. Ngu Thính không nhớ nổi khi đó cảm xúc của mình ra sao – Cô có tiễn chị Linh ra sân bay không? Khi chị Linh đi rồi cô có buồn không? Câu cuối cùng chị Linh nói với cô trước khi đi là gì?
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-Edit] Mỹ Nhân Câm - Đồ Nghê
Roman d'amourTác phẩm: Ách Ba Mỹ Nhân Tác giả: Đồ nghê Trạng thái: 115 chương + 6 ngoại truyện Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chủ công, niên hạ, truy thê hoả táng tràng, sủng, ngược, cưới trước yêu sau, thanh mai trúc mã