C50 - Thính Thính

419 29 1
                                    

Ngu Thính giật mình nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó.

Trước đây, ngay cả khi Nhiễm Linh hiểu lầm rằng cô sẽ quay lại với Thời Nghi và cãi nhau với cô, Nhiễm Linh cũng chưa từng không gọi cô là "Thính Thính".

Trong lòng bỗng nhiên thấy nặng trĩu, Ngu Thính nhận ra mình không thể chấp nhận được.

Không chấp nhận khi thấy Nhiễm Linh dùng giọng điệu xa cách này để nói chuyện với mình.

Tại sao vậy?

Vì khi tỉnh dậy không thấy Ngu Thính, Nhiễm Linh nghĩ rằng cô đã bỏ rơi nàng rồi sao? Trong hai ngày qua, Ngu Thính cứ lúc nóng lúc lạnh, khiến Nhiễm Linh không có cảm giác an toàn, nàng đã bao dung, bỏ ra nhiều tâm tư để dỗ dành, nhưng cuối cùng lại đổi lấy sự bỏ rơi của Ngu Thính vào lúc nàng đang yếu đuối nhất... nàng đau lòng rồi sao?

[Luôn bên chị]

[Tôi sẽ quay lại ngay]

[Vừa rồi tôi về nhà lấy quần áo để thay, không ngờ em lại tỉnh nhanh vậy, tôi đang trên đường về]

Ngu Thính nhắn liền ba câu, giải thích lý do mình rời đi. Cô cầm điện thoại đứng chờ một lúc, nhưng Nhiễm Linh không trả lời. Ngu Thính không chờ thêm, xuống lầu bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện.

Bệnh viện không gần nhà, phải mất hơn ba mươi phút lái xe. Trong lúc chờ, Ngu Thính thỉnh thoảng lại mở hộp tin nhắn ra xem, ba tin nhắn cô gửi vẫn nằm lẻ loi ở đó, mãi đến khi xe chạy đến dưới chân bệnh viện, Nhiễm Linh vẫn chưa nhắn lại. Không biết nàng đang giận hay đang thấy khó chịu?

Vào bệnh viện, lên thang máy tới khu phòng bệnh, Ngu Thính mở cửa bước vào, ngay lập tức nghe thấy tiếng ho dữ dội.

"Khụ khụ khụ… khụ khụ…"

Nhiễm Linh trong bộ quần áo bệnh nhân, đi chân trần, chống tay lên bồn rửa, ho dữ dội, bờ vai gầy yếu run rẩy không ngừng, mái tóc dài rối bời buông xuống. Cơ thể mỏng manh ấy vì ho mà muốn gục ngã, may có dì Tống ở bên cạnh đỡ lấy, nếu không nàng đã ngã xuống rồi. Dì Tống đau lòng, liên tục vỗ lưng nàng, tay vẫn cầm bình truyền đang nối vào mu bàn tay Nhiễm Linh, "Được rồi, được rồi, ôi trời ơi…"

"Chuyện gì vậy?" Ngu Thính vội vàng đặt đồ trên tay xuống, bước tới thay dì Tống ôm lấy vai nàng, đỡ tay đang cắm kim truyền của nàng, "Sao lại thành ra thế này?"

Dì Tống nói: "Vừa nãy cho con bé ăn một chút cháo, vừa ăn đã nôn ra hết."

Vừa ăn đã nôn ra hết?

Ngu Thính hỏi: "Sao lại như vậy… sao không gọi bác sĩ đến xem?"

Dì Tống nói: "Con bé thường như vậy, hễ bệnh là ăn không vào, ai đến cũng vô dụng… nhưng không ăn thì không được, khổ thân!"

Ngu Thính nhíu mày, cúi đầu nhìn Nhiễm Linh.

Khi bước vào đã thấy bóng lưng run rẩy của nàng khiến Ngu Thính không khỏi giật mình, giờ đây khi ôm nàng vào lòng, vai nàng tựa vào xương quai xanh của cô, tiếng thở nặng nhọc đứt quãng truyền vào tai Ngu Thính, cô càng cảm nhận rõ nỗi đau và sự bất lực của nàng, lòng ngực cũng căng thắt lại, nhưng cũng đành bất lực.

[BHTT-Edit] Mỹ Nhân Câm - Đồ NghêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ