Nắm tay, ôm ấp, chị Linh...
Hai người nắm tay ngắm biển, cùng nhau nhặt nhiều vỏ sò đẹp. Trong bữa trưa cùng nhóm bạn, họ ngồi cạnh nhau, vai chạm vai và liên tục gắp thức ăn cho nhau. Trong khi mọi người vừa ăn vừa trò chuyện khá lâu, Ngu Thính ghé tai Nhiễm Linh hỏi nhỏ xem nàng có buồn ngủ không, có muốn về khách sạn nghỉ trưa trước không.
Nhiễm Linh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, Ngu Thính liền nắm lấy tay nàng, cười với mọi người và nói rằng chị Linh đã buồn ngủ rồi, phải đưa nàng về khách sạn nghỉ ngơi."
Trước mặt người ngoài, Ngu Thính luôn ung dung giải quyết mọi chuyện, Nhiễm Linh dù không nói được cũng không cần phải lo lắng hay bối rối, chỉ cần lặng lẽ hưởng thụ sự chu đáo mà Ngu Thính mang lại.
Trở về khách sạn cùng Ngu Thính, Nhiễm Linh nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi thay đồ ngủ và bước vào phòng ngủ.
Phòng mở điều hòa ở mức hai mươi độ, chiếc chăn mềm mại vẫn còn nguyên như khi họ rời đi vào buổi sáng, thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng của hoa nhài.
Nhiễm Linh leo lên giường, kéo chăn lên đắp. Ngu Thính từ ngoài bước vào, kéo rèm cửa lại. Cô cúi xuống, thấy Nhiễm Linh đang nhìn mình.
Hai ánh mắt giao nhau trong giây lát, Ngu Thính hiểu được ý của nàng, dịu dàng nói: "Chị ngủ đi, tôi không mệt, tôi sẽ đọc sách một lát."
Trong tay Ngu Thính là một cuốn sách bìa xanh, cô ngồi vào chiếc ghế bập bênh trước cửa sổ và bắt đầu lật từng trang sách.
Thế giới yên tĩnh, căn phòng tối mờ chứa đựng một bầu không khí đầy cảm xúc. Sau một lúc, Nhiễm Linh trở mình, quay lưng về phía Ngu Thính.
Thoải mái, tình cảm, được chiều chuộng. Đó là trạng thái của họ trong mắt mọi người trên hòn đảo này.
Nhưng... dường như Nhiễm Linh càng trở nên tham lam hơn.
*
Đến ngày thứ ba, sự mới mẻ và náo nhiệt từ đám cưới dần lắng xuống, tất cả mọi người đều chuẩn bị quay trở lại thành phố.
Trên tàu, hai người dậy sớm ngồi trên boong phơi nắng, Ngu Thính dựa vào ghế lướt điện thoại, dáng vẻ ngái ngủ của cô bị Tề Mẫn trêu chọc: "Vẫn buồn ngủ à? Không đủ năng lượng, tối qua ngủ muộn lắm sao?"
Cô ấy lại nhìn Nhiễm Linh: "Chị Linh thì trông rất tỉnh táo, A Thính, không phải cậu là người nằm dưới chứ?"
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Nhiễm Linh, Tề Mẫn càng thêm lấn tới: "Chị Linh trông yếu đuối như vậy, không ngờ lại là số 1, quả nhiên, đúng là tỷ tỷ."
"Cậu nói lung tung gì vậy?" Ngu Thính liếc cô ấy một cái, chẳng buồn quan tâm.
"Đúng không? Chị Linh?" Cô ấy cười đầy khiêu khích.
1?
Nhiễm Linh chớp mắt, câu hỏi này nàng nên trả lời thế nào? Nàng... thực ra không sao cả, chỉ sợ Ngu Thính bị bạn bè trêu chọc sẽ không vui.
Cảm nhận được ánh mắt quan tâm của Nhiễm Linh, Ngu Thính nói: "Đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy bị khùng mà."
"Được rồi, được rồi," Tề Mẫn biết dừng đúng lúc, "Tôi bị khùng, chơi mạt chược không? Xếp bàn nào? Chị Linh biết chơi không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-Edit] Mỹ Nhân Câm - Đồ Nghê
RomanceTác phẩm: Ách Ba Mỹ Nhân Tác giả: Đồ nghê Trạng thái: 115 chương + 6 ngoại truyện Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chủ công, niên hạ, truy thê hoả táng tràng, sủng, ngược, cưới trước yêu sau, thanh mai trúc mã