Trong lòng lão y sư họ Trương đầy nghi hoặc, không hiểu sao Vương Ích Khang bỗng dưng bị nha môn bắt đi.
Ông lo lắng bất an, Vương Ích Khang là tú tài, cũng có chút quyền thế. Lần này bị bắt, nếu bị tước bỏ công danh tú tài thì cũng thôi, chỉ sợ hắn ta bình an vô sự trở ra. Đến lúc đó, nếu hắn ta cho rằng ông oán hận trong lòng, lén lút đi học chính tố cáo mình, dùng thủ đoạn nào đó hãm hại nhà họ Trương thì sẽ phiền phức. Nhà họ Trương chỉ là một gia đình nhỏ hành nghề y, làm sao đấu lại được một sĩ nhân có quyền có thế.
Đang lúc lòng dạ ông rối bời, bỗng một chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt. Rèm xe vén lên, bên trong lộ ra một gương mặt tuấn tú xa lạ: "Có phải Trương lão y sư không?"
"Chính là lão phu."
"Mời Trương lão y sư đi một lát."
Trương lão y sư không hiểu chuyện gì, cứ tưởng là người đến tìm thầy trị bệnh, trong lòng dù đang có việc, nhưng vì y đức, ông liền thu xếp tâm tình, lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, ông vừa định lên tiếng hỏi thăm, thì người thanh niên mời ông đã tự giới thiệu mình trước.
"Hôm nay mạo muội quấy rầy Trương lão y sư, ta họ Đỗ, là tân khoa cử nhân kỳ thi thu năm nay."
Trương lão y sư nghe vậy sững người, cảm thấy họ này có chút quen tai, nhưng nhất thời lại không nhớ ra. Nhìn vị cử nhân dung mạo hơn người, tuổi còn trẻ trước mắt, trong lòng ông hết sức cung kính: "Đỗ cử nhân an hảo, không biết có gì cần đến lão phu?"
Đỗ Hành ôn tồn nói: "Ta không phải cần khám bệnh, mong Trương lão y sư đừng thấy lạ. Chuyện là, tháng trước phu lang của ta có xem qua căn nhà mà Trương lão y sư muốn bán, y rất vừa ý."
Trương lão y sư chợt nhớ ra: "Là Tần phu lang sao?"
Đỗ Hành gật đầu.
Trương lão y sư nghe vậy bừng tỉnh, ông khẽ dựa ra sau, việc Vương Ích Khang bị nha môn bắt đi bỗng chốc đã có lời giải thích. Ông không khỏi càng thêm kính phục người trước mặt, lúc trước chỉ nghe Tần Tiểu Mãn nói phu quân y đi phủ thành thi Hương, không ngờ lại thật sự đậu cử nhân.
"Chắc hẳn Vương Ích Khang sẽ không mua nhà của Trương lão y sư nữa, không biết Trương lão y sư có thể bán lại căn nhà cho nhà họ Tần không?"
Trương lão y sư đang lo lắng chuyện này, chỉ cảm thấy căn nhà đã trở thành củ khoai nóng phỏng tay, nếu nhà họ Tần không so đo chuyện cũ, vẫn đồng ý mua lại thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Ông mừng còn không kịp, làm sao lại không muốn bán.
Tuy nhiên, Trương lão y sư vẫn thận trọng: "Nếu có thể bán căn nhà cho một gia đình trung hậu như Đỗ cử nhân, cũng là duyên phận của căn nhà này. Chỉ là..."
Đỗ Hành biết Trương lão y sư muốn nói gì, hắn nói: "Ông chỉ cần trả lại tiền đặt cọc cho nhà họ Vương là được. Vương Ích Khang kiêu căng ngạo mạn, thực sự là một khối u độc, lần này đã bị học chính bắt giữ, công danh của hắn ta tự nhiên là không giữ được."
Trương lão y sư nghe Đỗ Hành nói vậy, lòng dạ liền an tâm: "Được, được."
Hôm đó, trên bảng thông báo trước cửa huyện nha phủ có một tờ cáo thị mới, người dân hiếu kỳ túm tụm lại xem. Thấy cáo thị tuyên bố tú tài Vương Ích Khang vì ỷ thế hiếp người, trong thời gian chịu tang lại uống rượu, chơi bời với kỹ nữ, nên bị tước bỏ công danh, giáng xuống làm thường dân, đồng thời bị cấm thi cử suốt đời. Cáo thị này nhằm cảnh báo các sĩ tử phải giữ gìn lễ nghĩa, hiếu đạo, không được dựa vào công danh mà làm càn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM - EDIT HOÀN]Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi! - Đảo Lý Thiên Hạ
General FictionVăn án Đỗ Hành xuyên không trở thành một tên què, một tên què bị một ca nhi hung dữ nhặt về làm chồng. Ca nhi (hung dữ): "Chân ngươi có vấn đề thì đừng có nghĩ đến chuyện bỏ đi, ngoan ngoãn làm chồng ta, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chết đói." Đỗ...