Chương 121
Năm Đỗ Hành sáu mươi lăm tuổi, hắn được Hoàng thượng cho trí sĩ. Hoàng đế cảm niệm ông đã cống hiến cả đời cho triều đình, ban tặng danh hiệu Thủ phụ rồi cho nghỉ hưu.
Thật ra Hoàng đế đã có ý định đề bạt Đỗ Hành lên chức Thủ phụ từ lâu, nhưng mỗi lần đề cập đến, đều vấp phải sự phản đối của quần thần. Họ luôn lấy lý do Đỗ Hành không phải xuất thân Tiến sĩ, chỉ là một Cử nhân bước vào con đường làm quan mà phản bác, khiến việc này mãi không thành.
Bản thân Đỗ Hành cũng không cảm thấy gì, dã tâm của hắn không lớn đến mức phải tranh giành chức vị này.
Cái gọi là quan vị càng cao, trách nhiệm càng lớn. Hắn đã rất hài lòng khi được vào nội các, không hề tranh giành vị trí đứng đầu quần thần.
Lần cáo lão này, Hoàng đế vẫn giữ trọn ý định ban đầu, như vậy cũng không ai dám phản đối nhiều nữa.
Vì thế, dù Đỗ Hành chưa một ngày làm Thủ phụ, nhưng được vinh quy bái tổ, cũng đã là vô cùng vẻ vang, tốt đẹp lắm rồi.
Đầu năm kinh thành có tuyết, khí trời lạnh lẽo, tuyết đọng mấy ngày mới tan.
Khi thủ tục trí sĩ của Đỗ Hành hoàn tất, đã là tháng ba.
Xuân về, khắp kinh thành người xe như mắc cửi, tiếng ồn ào náo nhiệt suốt ngày không dứt. Những cây đào, cây mận ra hoa sớm đã bắt đầu rụng cánh.
Thời tiết thật đẹp, Đỗ Hành không muốn lãng phí những ngày tháng hưu trí tốt đẹp trong bốn bức tường thành. Nhân tiết trời xuân, hắn cùng Tần Tiểu Mãn thu xếp hành lý đơn giản, hai phu phu nhẹ nhàng lên đường.
Không giống như những lão nhân gia khác mải mê vui vầy bên con cháu, cũng không quyến luyến sự giàu sang phồn hoa của kinh thành.
Sau khi trí sĩ, không hề lưu luyến, giữa tiết trời tháng ba, thong thả rong ruổi xe ngựa thưởng ngoạn cảnh xuân, thật sự cáo lão hồi hương.
Từ kinh thành xuất phát, đi qua phủ Khai Nguyên, qua huyện Yến Phục, huyện La Quần, rồi đến địa phận phủ Cẩm Đoàn, qua huyện Thu Dương, cuối cùng vào huyện Lạc Hà.
Bây giờ khắp nơi quan đạo thông suốt, đường sá bằng phẳng, theo lịch trình thông thường, nửa tháng là dư dả đến huyện Lạc Hà.
Thế nhưng hai phu phu hứng khởi, xe ngựa đi chậm, một phần cũng không muốn để mình mệt mỏi.
Hôm nay dừng chân bên cánh đồng xem gieo hạt, ngày mai gặp rừng đào liền vào vườn thưởng hoa nhấm nháp rượu, hôm sau lại gặp cánh đồng hoa cải vàng rực cùng trẻ con thả diều... Đến khi vào phủ huyện, lại thưởng thức đặc sản địa phương, từ sơn hào hải vị.
Hành trình nửa tháng, cứ thế kéo dài thành hơn hai tháng, rốt cục cũng đến phủ Cẩm Đoàn.
Lúa ngoài đồng đang vào mùa trổ bông. Cá chép đen nuôi trong ruộng ăn những bông lúa rơi xuống nước, lớn nhanh, béo mập, thịt cá mềm mại mang theo vị ngọt thanh của lúa non.
Phủ thành đang tổ chức lễ hội cá hoa, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn hứng chí bừng bừng, cùng nhau đi bắt cá, nấu nướng, vui chơi hai ngày rồi mới chịu lên đường.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM - EDIT HOÀN]Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi! - Đảo Lý Thiên Hạ
Ficción GeneralVăn án Đỗ Hành xuyên không trở thành một tên què, một tên què bị một ca nhi hung dữ nhặt về làm chồng. Ca nhi (hung dữ): "Chân ngươi có vấn đề thì đừng có nghĩ đến chuyện bỏ đi, ngoan ngoãn làm chồng ta, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chết đói." Đỗ...