Chương 4

973 36 6
                                    

Hình Hách Quả Tử ^—^ Tiểu Xán đóng đó, quá soái

Hai người trở về huyện nha, Đào Mặc tâm sự trùng trùng, đi thẳng về phòng không nói gì. Lại nói Lão Đào nửa đêm canh ba gọi toàn bộ tôi tớ dậy, kiểm kê nhân số một lần, quả nhiên thiếu một tên tiểu tư. Lão biết nhất định là người đã vẽ tranh, liền lấy khế ước người nọ đã kí ra, cất vào trong ngực áo.

Đến ngày hôm sau, Lão Đào sớm tinh mơ gõ cửa phòng Đào Mặc, thấy hắn đã thức dậy từ sớm, không khỏi buồn bực nói: "Thiếu gia sao lại dậy sớm vậy?"

Đào Mặc nói: "Xuất môn thăm bằng hữu."

"Chẳng lẽ là vị Lô công tử đó?" Bọn họ mới đến, tạm thời chỉ có vị Lô Trấn Học này còn có chút giao tình đã uống cùng một chén trà.

Đào Mặc nói: "Không phải, ta muốn đi bái phỏng Nhất Chuy tiên sinh."

Lão Đào cả kinh, ngay sau đó lại vui vẻ nói: "Thiếu gia lại giống ta đi muốn đến cùng một chỗ."

Đào Mặc giật mình nói: "Ngươi sao cũng muốn..."

"Nhất Chuy tiên sinh và Lâm Chính Dung tiên sinh là người có danh tiếng ở bản địa, chúng ta mới tới Đàm Dương huyện, theo lý nên bái kiến." Lão biết cường long nan áp địa đầu xà. Trong quan trường thường luôn có những người xuất thân bối cảnh hùng hậu làm quan đến địa phương đều bị một vố đau, có thể thấy được dân bản xứ là mạch trọng yếu. Trải qua những việc ở Mính Thúy cư tối qua khiến lão ý thức được thế lực tụng sư bản địa to lớn dường nào, không chỉ tiếu ngạo công đường, ngay cả bách tính cũng say sưa hứng thú, bái phục sâu sắc. Người như vậy, bọn họ tuyệt đối không thể đắc tội.

"Đã thế, chúng ta chuẩn bị hai phần lễ vật lên đường đi." Đào Mặc thúc giục.

Lão Đào nói: "Chờ một chút. Thiếu gia muốn mua lễ vật thế nào?" Một câu thế nào lại làm khó Đào Mặc.

Hắn suy nghĩ một chút nói: "Ngày xưa cha ta trong các cuộc làm ăn với bằng hữu đều là ngươi chuẩn bị, chẳng bao giờ phạm sai lầm, hay là hôm nãy cũng theo lệ cũ đi."

Lão Đào nói: "Thiếu gia khen nhầm. Năm đó lão gia mỗi lần khiển ta tặng lễ đều là trước đó đã thăm dò được sở thích đối phương, mới chuẩn bị tốt được. Nhưng hiện nay ta đối với Nhất Chuy tiên sinh và Lâm Chính Dung tiên sinh lại hoàn toàn không biết gì cả." Lão thấy vẻ mặt Đào Mặc dãn ra, lại nói, "Chuyện tặng lễ có thể lớn có thể nhỏ. Nhỏ thì xem như không có gì, đem gác xó. Lớn thì, mạo phạm kỵ húy, trở mặt thành thù."

Đào Mặc nghe được kinh tâm động phách, "Vậy ta nên điều tra như thế nào?"

"Bọn họ chính là danh nhân bản địa, dân bản xứ đương nhiên biết." Lão Đào nói, "Có điều người bình thường chỉ biết thứ nhất, chẳng biết thứ hai, dù có biết, cũng chưa chắc biết rõ. Ta thấy thiếu gia tốt nhất là thỉnh một vị sư phụ bản địa, có bản địa sư gia ở bên bày mưu tính kế, thiếu gia tự nhiên có thể như cá gặp nước."

Đào Mặc nói: "Tốt cũng tốt, chỉ là không biết số tiền còn lại có đủ dùng hay không?"

Lão Đào nói: "Thiếu gia yên tâm, có bao nhiêu tiền, nên đặt ở đâu, ta đã tính trước, tuyệt đối sẽ không để cho trong nhà không có gạo ăn."

Thức Nhữ Bất Thức ĐinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ