Chương 8

660 29 1
                                    

"Khương tụng sư sao lại nói như vậy!" Tụng sư của Vương Bằng Trình lập tức nhảy ra nói, "Vương mẫu thủ tiết hơn mười năm, Vương Bằng Trình thân là kỳ tử, có từng để hiếu thốn áo cơm chưa?"

"Việc phụng dưỡng phụ mẫu chỉ là không để thiếu thốn áo cơm sao?" Tụng sư của Liêu thị nói, "Ta nghe nói Vương Bằng Trình xưa nay nuôi chim, cũng chưa từng để chúng thiếu thốn cái gì. Lẽ nào đạo hiếu thuận với phụ mẫu giống với loài cầm thú?"

Tụng sư của Vương Bằng Trình la lên: "Áo cơm không thiếu thốn chỉ là một việc trong đó, phụng dưỡng phụ mẫu tự nhiên không chỉ như vậy."

Tụng sư của Liêu thị chắp tay nói: "Nguyện nghe người nói rõ."

Tụng sư của Vương Bằng Trình tự thấy mình quá kích động, có chút thấp kém, rất nhanh điều chỉnh tâm tình, nói: "Như thế nào là hiếu? Khổng tử nói rằng: "Khi cha còn tại thế, chú ý quan sát chí hướng của con, khi cha mất thì xem xét về cách hành sự của con. Nếu sau nhiều năm sau khi cha mất, con không thay đổi lời dạy hợp lý của cha thì con có thể gọi là có hiếu.'* Mọi người đều biết, Vương Bằng Trình kế thừa nghiệp cha, kinh doanh cửa hiệu vải chỉnh tề thông suốt, đã hơn mười năm, ở Đàm Dương huyện cũng có chút thanh danh. Là hiếu hay không hiếu, mọi người đều có thể làm chứng."

Tụng sư của Liêu thị nói: "Hiếu chính là phụng dưỡng phụ mẫu. Vương Bằng Trình không thay đổi hiếu đạo, chích là đối với phụ. Còn hiếu với mẫu thân, là ở chỗ nào?"

Tụng sư của Vương Bằng Trình nói: "Ngươi luôn mồm luôn miệng nói bất hiếu, lại hỏi Vương Bằng Trình bất hiếu ở chỗ nào?"

Đào Mặc vô tri vô giác nghe lâu như vậy, cuối cùng cũng nghe được trọng điểm, tinh thần không khỏi phấn chấn.

"Ngỗ nghịch!" Tụng sư của Liêu thị lạnh lùng phun ra hai chữ.

Vương Bằng Trình có phần không quỳ nổi nữa, lặng lẽ liếc nhìn Liêu thị.

Liêu thị tựa hồ cũng có chút bất an, cũng len lén nhìn tụng sư do chính mình mời.

Tụng sư đang quan sát phản ứng đối thủ.

Mà đối thủ...

Lại đang nhìn Huyện thái gia kia.

Đào Mặc tay cầm kinh đường mộc, chậm rãi di chuyển đến trước ngực.

Lúc này, đại đa số ánh mắt của mọi người đều rơi trên người hắn.

Ngay cả Kim sư gia từ đầu tới đuôi đều giống như đang xem trò vui cũng không nhịn được khẩn trương đứng dậy.

...

Rốt cuộc là đập hay không đập a?

Mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm kinh đường mộc kia.

"Rốt cuộc là ngỗ nghịch như thế nào?" Đào Mặc vuốt kinh đường mộc, hỏi.

Mọi người thấy hắn không có ý muốn đập, đều thu hồi ánh mắt, đáy lòng không biết tại sao, lại có chút thất vọng.

Tụng sư của Liêu thị bình tĩnh nói: "'Về lễ bất hiếu có ba điều, dựa theo ý muốn của cha mẹ để làm điều bậy, tức là hãm cho mẹ vào điều bất nghĩa, đó là điều bất hiếu thứ nhất; cha mẹ già, nhà nghèo mà không chịu ra làm quan để lấy lộc nuôi dưỡng, đó là điều bất hiếu thứ hai; Không cưới vợ không có con, làm dứt nòi giống tổ tiên, đó là điều bất hiếu thứ ba. Trong ba điều không có hậu duệ là điều lớn nhất.'** Vương Bằng Trình góa vợ nhiều năm, không nghĩ đến việc tái giá, vì Vương gia lưu hậu, lại thêm nhiều lần vì chuyện này mà chống đối mẫu thân. Lễ ký có nói: Con có hiếu phụng dưỡng, tâm vui mừng. Có thể thấy được phụng dưỡng cha mẹ không chỉ có ngày ngày phụng dưỡng, mà còn phải thuận theo ý của phụ mẫu, chớ để họ lúc tuổi già lo âu, ăn không ngon, ngủ không yên."

Thức Nhữ Bất Thức ĐinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ