Buổi sáng, trong căn phòng với chủ đạo màu hồng phấn và các dụng cụ đều mang sắc hồng, có một thiên thần đang nơi ấy, nàng đang yên giấc trên chiếc giường hồng lớn, gối đầu trên chiếc gối màu hồng họa tiết dâu tây làm nổi bật mái tóc màu bạch kim, hàng lông mi cong vút, sóng mũi cao, đôi môi đỏ hồng tự nhiên, làn da trắng như tuyết.Phía rèm cửa chưa được kéo lại, ánh nắng hững hờ chiếu lên khuôn mặt của nàng, chân mày khẽ nhíu lại, đôi mắt màu đỏ của hoa bỉ ngạn khẽ mở ra. Trúc Hoàng ngồi dậy nhìn quanh nhìn căn phòng màu kỳ lạ rồi gãi gãi đầu.
"Đây là đâu vậy?" Trúc Hoàng ngơ ngác.
Cạch. Cửa phòng nhẹ mở ra, Tú Loan bước vào, trên tay còn cầm thêm một ly sữa.
"La Trúc, em dậy rồi à?" Tú Loan nở nụ cười dịu dàng, bưng ly sữa bước lại chỗ của Trúc Hoàng đặt lên bàn cạnh giường.
Trúc Hoàng tỉnh ngủ, cô nhớ rồi, cô đã bị xuyên không mà. Thấy em gái nhỏ ngơ ngác nhìn mình, Tú Loan lo lắng ngồi xuống giường vuốt mái tóc của cô.
"Em còn thấy chỗ nào không khỏe nữa không, nói chị biết đi."
Trúc Hoàng mỉm cười đáp: "Không sao! Mà hôm nay là ngày em đi học đúng không?"
Tú Loan lo lắng, nắm lấy tay của Trúc Hoàng nói: "Em còn đang bị thương mà, nên ở nhà tịnh dưỡng đi."
Tú Loan giật mình nhìn lại tay của Trúc Hoàng, đôi bàn tay mịn màng không một vết xước, trắng nỏn nà, Tú Loan khó hiểu nhìn Trúc Hoàng.
"Như vầy là sao?"
"Chết bà." Cô giật mình, hét lên trong lòng. Tất cả vết thương qua một đêm đều lành lặn, có điên mới không để ý.
"À ờ, là do hôm qua em có quen được người bạn lúc đi trên đường về, trước khi chị gặp em ấy, rồi cậu ta đưa cho em một viên thuốc nói rằng chỉ cần uống xong thì ngày mai sẽ không sao nữa, tối qua em mới uống rồi." Trúc Hoàng cười nh, nói dối không chớp mắt.
"Thật?" Tú Loan nhìn cô nghi ngờ, trên đời này làm gì có loại thuốc mới uống hôm qua, hôm nay lành thương chứ.
Trúc Hoàng cười đầy thành ý nói: "Thật mà."
Tuy vẫn bán tín bán nghi, nhưng La Tú Loan vẫn chấp nhận tin tưởng rồi đứng dậy, cô nói: "Vậy thôi được, nhớ uống sữa rồi xuống nhà ăn sáng nha."
Cạch, cửa phòng đóng lại. Trúc Hoàng thở phào nhẹ nhõm, hai chị em tin người như nhau. Sau khi ăn sáng xong, La Tú Loan đưa Trúc Hoàng đến trường, khi tới trường thì đã trễ nhưng vì quyền lực của Tú Loan quá lớn nên bác bảo vệ phải cho hai chị em vào. Trước khi đi, Trúc Hoàng vì che đậy mái tóc bạch kim nên đã thoa phấn hồng vào tóc, đeo áp tròng.
"Có thật là không sao không?" Tú Loan lo lắng hỏi thăm.
"Thật mà, em khỏe như trâu vậy đó." Trúc Hoàng lỡ miệng buông lời mà nữ phụ chưa từng nói.
"Khỏe... Như trâu?" Tú Loan ngạc nhiên, tròn mắt nhìn Trúc Hoàng Hoàng.
"Ý em là em rất là khỏe nên chị yên tâm về đi." Trúc Hoàng cười nhẹ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sát Thủ Xuyên Không Làm Nữ Phụ Yếu Đuối
RomanceCô tên La Trúc Hoàng 1 nữ sát thủ đầy tài năng, cô rất giỏi về mọi mặt, súng, dao, bắn tỉa, cận chiến,...mọi thứ đều biết nhưng có vài cái thì không mái tóc màu bạch kim đôi mắt màu đỏ hung, bỉ ngạn loài hoa tượng trưng cho cô cô rất ít khi...