Ừ. . . . . . Ừ? . . . . . .
Chị ta nói cái gì đó? Cái người biến thái này! Chị ta dám bảo cô ngồi ở trong lòng của chị ta?
". . . . . ." Nuốt một ngụm nước bọt, nhưng từ đầu đến cuối không hề cử động.
Bảo cô chủ động ngã vào chị? E hèm! Cô không làm được! Coi cô giống như những cô gái khác sao? Đáng ghét! Thật muốn xoay người rời đi!
Hani vỗ vỗ bắp đùi của mình, lộ ra nụ cười mê người.
"Ngồi ở chỗ này!"
"Chị. . . . . ." Nghĩ cùng đừng nghĩ!
Nhưng lời còn chưa nói xong, toàn bộ bị nuốt vào trong bụng.
Tình cảnh bây giờ, cô là dê đợi làm thịt, mà chị cũng là một con sói bụng đói đang kêu vang. Có lẽ, chị đã sớm chờ thời khắc này, chờ rất lâu rồi.
Cho nên, hiện tại chị mới có thể đắc ý như vậy.
Thậm chí là muốn cô chủ động nhảy vào ôm lấy chị.
Biết cô chần chờ cùng không tình nguyện, hiểu được hết thảy ánh mắt cùng vẻ mặt của cô. Nhưng là muốn chinh phục ý niệm, cũng càng lúc càng mãnh liệt.
"Thế nào? Quên giao ước rồi sao?" Nhẹ nhàng mở miệng, mắt khép lại,
"Vậy tôi cũng sắp quên cái phần hiệp định kia rồi."
Khóe miệng của Hani đè nén vẻ tươi cười giương lên.
Như thế thật chói mắt.
Không nhìn thấy mặt của cô, chờ đợi phản ứng kế tiếp của cô. Nhưng mà có thể xác định, cô tuyệt đối sẽ khuất phục.
Hương tóc thanh nhã, cách Hani càng ngày càng gần.
Hani ngừng thở, hít một hơi thật sâu. Dường như muốn đem phần mùi thơm này, ẩn sâu vào trong thân thể. Sau đó, dùng để kết thúc.
Tay của cô, từ từ chạm được Hani.
Thân thể mềm mại, mang theo chút cứng ngắc dựa vào trong ngực Hani.Sao mà gầy như vậy, da thịt lạnh như băng, dán vào lồng ngực Hani. Tay của Hani, rốt cuộc vòng lên thân thể của Junghwa, rõ ràng có thể vuốt vẻ được xương của cô.
Thực sự quá gầy! Hani nhíu mày.
Junghwa không dám nhúc nhích một chút, nhìn cẩn thận khuôn mặt gần trong gang tấc.
Lúc này mới phát hiện ra, khuôn mặt Hani thật đẹp, có chút mê hoặc người. Hai lông mày lưỡi mác, hơi hơi khép lại, nhưng làm cho người ta có cảm giác uất ức. Môi của Hani sao lại như vậy, tại sao mím môi, tại sao không nói lời nào.
"Ăn cơm chưa."
Thanh âm rất nhẹ, giờ phút này ở vang lên bên tai, nhưng lại giống như một tiếng sấm va chạm tiến vào tâm hồn.
Junghwa trợn to hai mắt nhìn Hani.
Tại sao vào thời điểm quan trọng như vậy, câu nói đầu tiên chị mở miệng hỏi cô lại là câu này! Thực sự thật kỳ quái! Không giống phong cách của chị!
Ăn cơm chưa? Ăn cơm chưa! Ừ. . . . . .
Cảm thấy một chút khẩu vị mình cũng không có, nói.