Trong xe, Minho dùng ánh mắt lén nhìn sang người bên cạnh.
Junghwa đầu uốn éo hướng ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn mảng xanh ngoài kia. Một ít đám mây trắng nổi lơ lửng tự do tự tại. Mây trắng vì làm đẹp bầu trời mà tồn tại, vậy còn cô đây? Junghwa cô là vì ai mà tồn tại đây?
Còn gì nữa không, ai là vì Junghwa mà tồn tại đây? Nếu như mỗi người tồn tại đều có ý nghĩa, như vậy ai là vì ai mà tồn tại đây?
"Junghwa muốn ăn gì?" Thanh âm Minho vững vàng truyền vào tai.
Junghwa buồn buồn "Dạ" một tiếng, cúi đầu nói.
"Anh Minho, anh quyết định là được rồi. Em theo ăn cái gì cũng được, không sao!"
"Muốn ăn lẩu không? Mới vừa rồi không phải em cùng với bạn muốn đi ăn lẩu sao?" Nhớ tới lời cô mới nói, Minho cẩn thận hỏi.
Anh đối với cô luôn luôn cẩn thận như thế. Mang theo tâm ý bảo vệ, luôn muốn giữ lại những thứ tốt nhất cho cô.
Phải làm sao đây, làm sao mới có thể trở lại bộ dạng ngày trước đây? Nếu như anh không nhất thời xúc động, hướng cô thổ lộ, hiện tại cũng không lạnh nhạt như vậy.
Nhưng nếu như không nói, như thế nào biêt cô không thích mình đây.
"......" Junghwa nhìn ngón tay chằm chằm, tính trẻ con nghịch móng tay, lặp lại lời nói vừa nãy.
"Anh Minho, anh quyết định là được rồi, em không vấn đề gì."
"Sao? Vậy đi ăn lẩu nhé?" Nói xong, trong lòng cũng bất đắc dĩ.
Junghwa gật đầu một cái, không có bất kỳ dị nghị nào
Không tiếng động thở dài, hiện tại muốn than thở cũng không muốn để cô nghe thấy, không muốn tạo phiền não cho cô, không muốn làm khó cô, không muốn làm cho cô cảm thấy mình chịu thua thiệt.
Cho nên vẫn tủm tỉm đối mặt.
Đằng sau, chiếc Benz hào hoa bám theo một đoạn. Một trước một sau, chậm rãi chạy băng băng ở đầu đường.
Một tay Hani dựa vào cửa xe, có chút không nhịn được sờ cằm, một tay khác cầm lái. Một đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm xe phía trước.
Hận không giết được người trước mắt, đem xe ngăn lại.
"Hani, chị rốt cuộc muốn mang em đi nơi nào sao?" Kim Yujin đem thân kề sát người Hani, đưa tay vuốt ve gương mặt cô.
Đột nhiên xúc động, Hani trực giác nghiêng đầu tránh né.
Một vài ngón tay nõn nà cứ thế dừng lại giữa không trung, có vẻ lúng túng.
Kim Yujin nhìn thấy Hani mờ ám, có hơi chút kinh ngạc. Bàn tay cô ở nơi nào đó đột nhiên không có động tác kế tiếp. Mà mặt của cô cũng vì động tác của cô mà có chút ửng hồng.
"Bảo bối, đừng làm loạn, ngoan ngoãn ngồi xuống!"
Hani đúng lúc đổi tay lái, vốn là đang tay nắm tay liền cầm tay cô trả về chỗ cũ.
"Hani, em sẽ thật biết điều nghe lời." Kim Yujin nhẹ nhàng nói.
Trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm. Cô gần như có có thể cảm nhận, một người dưới tình huống nào mới có thể làm ra hành động như vừa vậy.