Sau ngày đó mọi chuyện có vẻ thuận lợi hơn Junghwa cảm thấy thái độ của nữ nhân viên trong công ty đối với mình cũng hòa hoãn hơn bởi do người khiến cho tất cả nhân viên nữ trong công ty thương nhớ Ahn tổng cũng không thấy xuất hiện nữa. Cô cảm thấy chính mình dường như có thể yên ổn mà sống nốt nửa năm còn lại.
Một tuần nữa trôi qua trong chớp mắt. Cảm thấy cảm khái của mình bền gan vững chí, hơn cảm khái thời gian vội vã.
Thời gian nghỉ trưa, mọi người đều đã đi ăn cơm trong phòng chằng còn lại ai cả. Junghwa đứng bên cạnh cửa sổ, hai tay chống lên thành cửa, ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía trước. cửa sổ mở ra, một chút gió lạnh thổi tới khiến cho cả người cô không nhịn được khẽ run lên. Khí trời càng ngày càng lạnh, bất tri bất giác, mùa thu cứ như thế mà đến.
Cả tuần nay, cô không có gặp qua anh Minho, là chính mình làm tổn thương đến anh ta sao? Cho nên anh ta lựa chọn không xuất hiện trước mặt cô nữa. Kết quả như vậy, không phải là điều mà cô mong muốn hay sao? Junghwa à! Anh Minho không phải là của mày.
Lee Sejin không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh, liếc nhìn khuôn mặt đang suy tư của cô, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Aiz! nhìn bộ dáng này là biết cô đang nghĩ đến người mình thích!"
"..." Junghwa vội vàng xua tan mọi suy nghĩ trong đầu, giương lên đôi mắt to, vội vàng giải thích.
"Không có! Tôi không nghĩ... Tôi chỉ là..."
"Được, Được! Giải thích chính là che giấu!" Lee Sejin lộ ra vẻ hiểu biết.
"Để tôi đoán xem, không phải là đang nghĩ đến tổng giám đốc của chúng ta chứ?"
Ách, tổng giám đốc
Lee Sejin mím môi, nghiêng đầu nhìn về phía trước.
"Tôi dám chắc là ai cũng đều muốn nhào tới mà hôn tổng giám đốc một cái nha."
"Chị ta?" Junghwa lộ ra vẻ chán ghét trên khuôn mặt.
"Tôi thà nghĩ đến con heo cũng không thèm nghĩ đến chị ta."
"Cô ghét giám đốc sao?" Lee Sejin có chút nhàm chán hỏi, đơn giản là vì muốn giết thời gian.
Vừa nhắc đến người biến thái kia, Junghwa nhất thời lửa giận nổi lên cao.
"Đừng nhắc đến chị ta! Chị ta chính xác là loại người bại hoại! Chỉ biết dùng tiền để mê hoặc phụ nữ! Là người mảnh vụn á!"
--------
Cao ốc Ahn Thị
Ngồi ở phòng làm việc trên tầng cao nhất, Hani thình lình hắt hơi
Aiza. Có ai đó dang nói xấu cô.
Solji dùng dư quang liếc nhìn người phía trước, lông mày nhíu lại, trấn định cầm tách cafe từ từ uống, thưởng thức hương vị nồng nàn của nó, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi hiếm có của mình
"Hani! Sao dạo này cậu lại trở nên bình tĩnh như thế, không đi kiểm tra tiểu nữ nhân kia nữa à?" Solji đặt ly cafe xuống, nghi ngờ nhìn về phía Hani.