Tay vội vàng tiếp nhận phần cơm chiên, hương thơm mê người phiêu tán tới khoảng mũi, bụng nàng bắt đầu “Ọc ọc ọc” phát ra âm thanh kháng nghị.
Junghwa hé ra khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay bất an nắm chặt gói to, e lệ cúi đầu, không dám nhìn lại Minho.
Cô muốn chết quá!
Cư nhiên tại thời khắc mấu chốt như vậy, lại làm trò cười cho thiên hạ!
Cô thật muốn đào một cái hố, sau đó đem chính mình ném vào!
Minho nghe tiếng “Ọc… Ọc… Ọc…”, trong ánh mắt hiện lên một tia thương cảm.
Chậm rãi vươn tay, giống như một ông anh cả, vuốt vuốt tóc Junghwa, thản nhiên nói:“Em chắc đã đói bụng, nhanh đi ăn đi! Ngoài này có chút lạnh, vào nhà đi!”
Junghwa cảm động, ngẩng đầu nhìn Minho, nhìn thấy đáy mắt thâm thúy của anh.
Lời nói săn sóc của anh , ánh mắt ôn nhu, cả người không thể tự kềm chế."Cám ơn anh Minho……” Tuy rằng những lời này, đêm nay nói nhiều lắm rồi, nhưng là, cô thật sự thật sự muốn cảm ơn anh……
Minho gật gật đầu, hướng Junghwa mỉm cười:“Đi mở cửa đi! Nhìn em đi vào, anh mới xuống lầu!"
Junghwa với ba lô tiếp tục tìm kiếm chìa khóa, lần này cư nhiên một phát tìm được ngay!
Đi đến cửa phòng mình, mở cửa ra, cô xoay người nhìn Minho, chỉ chỉ phần cơm chiên trong tay, giơ lên nét cười rạng rỡ.
“Anh Minho, lần sau đến lượt em mời anh xem phim nhé!” Junghwa cố lấy hết dũng khí nói.
Minho trầm tĩnh, như cũ thản nhiên tươi cười. Nhưng giấu sau nụ cười thản nhiên, lại là một tia nhảy nhót cùng với sung sướng.
Kính đen hạ hai tròng mắt, lóe hào quang.
"Không…… Không cần……"
Ách? Không cần?
Junghwa lập tức hé ra nét mặt khóc tang, Anh Minho cự tuyệt cô!“……” Cúi đầu, Junghwa khó nén mất mát.
“Kia……Em đi vào đây…… Anh Minho……Gặp lại sau nha……”
Minho nhịn không được cười ra tiếng, vội vàng kêu tên cô:“Junghwa!”
Nhìn Junghwa hồ nghi quay đầu nhìn về phía mình, lại nhẹ nhàng mà nói.
“Ý anh là em không cần mời anh, vẫn là anh mời em xem phim! Như vậy đi, ngày mai em có rảnh không?”
Nguyên bản Junghwa đang hạ tâm tình, nghe xong lời nói nói, đột nhiên trở nên tinh không vạn lí.
Đôi mắt to trong suốt mở to như mảnh trăng rằm, tán đi vẻ lo lắng, giống như chú mèo con đáng yêu.
Dường như sợ không kịp, Junghwa không chút nghĩ ngợi, vội vàng nói:“Có có ! Ngày mai đi! Ngày mai em rảnh!”
Minho nhìn bộ dáng khẩn trương của Junghwa, lại là ngạc nhiên cười:“Ừ! Tốt lắm! Ngày mai em còn phải làm thêm ở quán ăn nhanh đúng không? Vậy buổi tối đi? Chúng ta xem phim vào tám giờ tối nhé! Thế nào?”
“Được ạ……” Junghwa không có gì dị nghị.
Nhìn Minho đi xuống thang bộ, Junghwa mới đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, hé ra khuôn mặt tươi cười đến vặn vẹo.
Thật tốt quá! Quá tuyệt vời! Ông trời đúng là có mắt!Tắm rửa sạch sẽ, mặc vào bộ quần áo ngủ, dép lê cũng không thèm xỏ, Junghwa cứ như vậy chân đất đi trên sàn nhà.
Junghwa bưng thức ăn nhanh, mùi hương ngon lành của món cơm chiên xực vào mũi.