Hoàng Ngọc Ngạn đứng ở chỗ cũ, bởi vì nghe Khởi Vân kia nói vô cùng khoa trương mà mất hào hứng, chỉ nghĩ là tiểu thị nhà ai lại khen tặng chủ tử thôi. Mà giọng nói dễ nghe của cái người lười biếng kia thật lâu chưa từng vang lên. Hoàng Ngọc Ngạn đang định đi, tiếng bước chân của hai người đã đến gần.
Sau đó liền gặp hai người một trước - một sau từ bên người hắn đi qua, mắt nhìn thẳng, giống như căn bản không có chú ý tới hắn.
Mà Hoàng Ngọc Ngạn lại nhìn xem nàng quá mức chói mắt mặt khẽ thất thần, nhìn xem hai người cuối cùng dừng lại trước cửa phòng kia, sau đó nàng đột nhiên xoay người nhìn về phía tiểu thị sau lưng cười có chút tà mị, gương mặt đó trong nháy mắt trở nên càng thêm mê hoặc lòng người, mà chính nàng lại tựa như hồn nhiên chưa phát giác ra, chỉ là ẩn ẩn nói: "Nếu không thì chọn Dạ Tinh đi? Nàng tuyệt đối sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt.
Từ lúc Khởi Vân nhìn thấy khóe môi quyến rũ của Phong Lăng Hề, không nhịn được liền lui về sau hai bước, trong lòng dự cảm xấu vô cùng mãnh liệt, lúc này vừa nghe lời này của nàng, lại càng lắc đầu liên tục.
Không phải là Khởi Vân ghét bỏ Dạ Tinh, thật sự là Dạ Tinh quá không bình thường. Một cô gái to lớn có vóc người quá mức đáng yêu, hắn cũng không chê, nhưng là hết lần này đến lần khác gương mặt còn không chút thay đổi giống cá chết, rõ ràng người sống lại xuất quỷ nhập thần, bay tới bay lui giống như du hồn, người nhát gan có thể bị nàng đang tươi sống dọa chết.
Khởi Vân trong nháy mắt cảm thấy bị Phong Lăng Hề này làm cho giật mình, trong lòng hắn có bóng ma không khỏi thở dài, sớm phải biết chủ tử là không thể tùy tiện trêu ghẹo.
Thời điểm Khởi Vân đang bi thương oán than, cửa phòng từ bên trong đột nhiên mở ra, Vân Tư Vũ vừa thấy Phong Lăng Hề liền cao hứng nhảy vào trong ngực nàng: "Hề, chúng ta đi leo núi đi, nghe nói nơi đẹp nhất trấn Đào Hoa chính là núi đào."
Phong Lăng Hề đưa tay xoa xoa đầu của hắn, cười nói: "Tốt." Duỗi tay ôm lấy hắn vào trong phòng, trong miệng nói ra: "Trước dùng đồ ăn sáng."
Vân Tư Vũ vừa nhìn cái gì đó trong tay Khởi Vân, không khỏi hưng phấn: "Cái kia, tối hôm qua không phải là bán hết rồi sao?"
Khởi Vân vội vàng chen miệng nói: "Đây là chủ tử buổi sáng đi ra ngoài mua." Hắn hiện tại đúng là nghĩ thầm lấy công chuộc tội. Hắn phải làm cho Vương Quân cao hứng, nếu Vương Quân cao hứng thì Vương gia dĩ nhiên cũng cao hứng. Vương gia cao hứng dĩ nhiên là người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ. Hắn cũng không muốn thật sự gả cho Dạ Tinh.
Kỳ thật làm cho Vân Tư Vũ hưng phấn cũng không phải là cái bảo bối gì đó, chính là một chút điểm tâm, bất quá bộ dáng thật đáng yêu, các loại tiểu động vật rất sống động, nhìn qua liền khiến người động tâm.
Vân Tư Vũ đưa tay cầm một con thỏ nhỏ mũm mĩm, 'tàn nhẫn' cắn cái đầu của nó, nghiêng nghiêng cọ trong ngực Phong Lăng Hề, mơ hồ không rõ nói: "Hề, ngươi tốt nhất..."
Phong Lăng Hề cười chọc chọc quai hàm đang phình ra của hắn, thở dài nói: "Ngươi cũng dễ mua chuộc quá!"
Vân Tư Vũ hừ hừ hai tiếng, rõ ràng không đồng ý lời của nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tà Mị Thê Chủ
عاطفيةTruyện của Wikidich tớ lưu lại để đọc Phong Lăng Hề, Phong thị tập đoàn tổng tài, cổ võ gia tộc Phong gia đại tiểu thư, giống như yêu tinh chuyển thế, tà mị cười, câu hồn đoạt phách. Một sớm xuyên qua đến nữ tôn thế giới, gặp gỡ một con khoác thỏ tr...