TSIQ2C62

2.4K 87 17
                                    

Chương 62: Xử trí

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

"Cứ đâm dao xuống như vậy, anh không muốn để lại đường lui cho mình sao?" Thời Thiên mặt không đổi sắc nhìn Cổ Thần Hoán thở hổn hển trong vũng máu, "Anh bây giờ. . . thật ngu xuẩn."

Cổ Thần Hoán hít thở khó khăn, hắn chống tay xuống đất, muốn gượng dậy nửa người trên, nhưng mới được một nửa, cơ thể lại đột ngột mất đi sức lực ngã xuống, càng nhiều máu chảy ra từ miệng vết thương, sắc mặt Cổ Thần Hoán càng lúc càng tái nhợt.

Nếu tố chất cơ thể và tâm lý không đủ vững chắc thì Cổ Thần Hoán đã mất đi ý thức từ lâu.

"Tôi chỉ muốn cứu em thôi. . . không nghĩ tới. . . những cái khác. . . " Giọng nói phát ra đứt quãng, nửa bên mặt của Cổ Thần Hoán bị vũng máu nhuộm đỏ, hắn cố gắng mở to mắt nhìn Thời Thiên đang đứng trước mặt, lần đầu tiên hắn cảm nhận được như thế nào là u ám tuyệt vọng, thật ra hắn nên hiểu rõ từ lâu, khoảng cách giữa hắn và Thời Thiên vĩnh viễn không thể chỉ dựa vào sự đợi chờ dịu dàng là có thể cứu vãn, "Vui thật. . . " Cổ Thần Hoán cười khổ, "Em. . . đã khiến tôi trở nên. . . ngu xuẩn như vậy. Em dùng. . . tình yêu tôi dành cho em. . . để trả thù tôi. . . "

Thế nhưng vào thời khắc như bây giờ, hắn vẫn ngu xuẩn nghĩ rằng, hai nhát dao này có đủ để Thời Thiên tha thứ cho hắn không?

"Yêu?" Thời Thiên đột nhiên cười phá lên, "Cổ Thần Hoán, đừng nói như kiểu mình vĩ đại lắm, sắp chết rồi mà anh vẫn không muốn thừa nhận tình yêu của mình dơ bẩn đến mức nào sao? Anh hành hạ người mà anh nói lời yêu đến mức chẳng bằng một con chó, đây là tín ngưỡng của anh đối với tình yêu ư? Phải không hả?" Căm hận và phẫn nộ tích tụ trong lòng suốt một thời gian dài cuồn cuộn xông lên não, dường như có nơi nào đó đã bị xé rách, hết thảy mọi thứ sôi trào tuôn ra từ nơi ấy, "Nếu anh hận tôi đến thế, tại sao không giết tôi đi? Tại sao lại dùng nhiều thủ đoạn như vậy để làm nhục tôi? Cổ Thần Hoán, từ đầu đến cuối anh đều coi tôi là món đồ chơi, anh đã giết chết Cổ Thần Hoán của tôi từ bốn năm trước rồi! Tôi hận anh! Hận anh vì đã làm nhục tôi! Hận anh vì đã giết chết cha tôi!"

"Không phải. . . Không. . . Không phải. . . " Bàn tay Cổ Thần Hoán chậm rãi mò mẫm trong vũng máu, rốt cuộc cũng chạm được vào mũi giày Thời Thiên, hắn vội vàng giải thích, nhưng lại yếu tới nỗi gần như lâm vào hôn mê, "Tôi chỉ. . . chỉ là muốn em ở bên tôi thôi. . . Ở bên tôi là được rồi, chỉ sợ em sẽ bỏ đi. . . tôi không muốn em đi. . . cho nên tôi. . . mới. . . "

Thời Thiên chưa từng thấy Cổ Thần Hoán chật vật yếu ớt như vậy, vị lão đại lòng dạ hung tàn có thể một tay che trời, đổi trắng thay đen nay lại hấp hối ngã quỵ dưới chân cậu, sắp chết tới nơi, nhưng những lời người ấy liều mạng muốn nói ra lại là những câu từ vô dụng lãng phí như thế.

Thời Thiên chậm rãi ngồi xổm người xuống, hai tay siết chặt chuôi dao, vung tay, mũi dao hướng thẳng vào sau gáy Cổ Thần Hoán, đôi mắt dần mất đi ánh sáng, nụ cười của Thời Thiên tràn ngập tuyệt vọng, khẽ nói, "Đi chết đi Cổ Thần Hoán, hãy đền tội cho anh của bốn năm trước! Chỉ cần anh chết, tôi sẽ được giải thoát. . . "

Tránh Sủng - Cáp Khiếm HuynhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ