Q1 - C8

4.2K 215 4
                                    

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Nghe thấy tiếng nói, Thời Thiên sững sờ, mắt theo bản năng hướng về phía giọng nói, một giây sau cậu kinh sợ đến mức toàn thân cứng đờ. Thời Thiên thấy Cổ Thần Hoán thư thái dựa trên ghế sô pha cười quỷ dị nhìn mình, nắm tay siết chặt phát ra tiếng khớp xương va vào nhau ken két.

Tại sao người đàn ông này lại ở đây?!

Hôm qua gặp lại Cổ Thần Hoán ở Ngôi Sao đã làm Thời Thiên nảy sinh cảnh giác. Thời Thiên thừa nhận, khi đối mặt với Cổ Thần Hoán cậu luôn có cảm giác bất an không rõ, không phải vì bốn năm trước cậu miệt thị giẫm đạp hắn nên lo lắng bị trả thù, mà là vì cậu cảm thấy mình không thể nhìn thấu Cổ Thần Hoán, hoặc có lẽ nên nói, ngay từ bốn năm trước, cậu chưa từng hiểu hắn.

Thời Thiên đứng bất động, nếu ánh sáng đầy đủ, tất cả mọi người lẽ ra có thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Thời Thiên sau kinh ngạc còn có không cam lòng và chán ghét, như ánh lửa hừng hực thiêu đốt nhắm thẳng vào Cổ Thần Hoán.

Vạn Quyết Lương không nhận thấy giữa hai người tóe ra tia lửa, gã cười khổ nhìn Cổ Thần Hoán, “Ông chủ Cổ không cần miễn cưỡng, nếu ngài thích hai người hầu hạ, tôi sẽ gọi giám đốc đưa lên người tốt hơn, tên xấu xí này để cậu ta. . . ”

“Vạn đổng đừng khách khí.” Cổ Thần Hoán hờ hững cười, giọng nói trầm thấp tùy tiện, ánh mắt lười biếng chế nhạo nhìn Thời Thiên, “Tôi không kén ăn.”

Chàng trai ngồi cạnh Cổ Thần Hoán thấy hắn không để ý đến mình, trái lại muốn một tên xấu xí tiếp khách nên trong lòng khó chịu, cậu ta lập tức dựa đầu vào vai Cổ Thần Hoán, cất giọng nhỏ bé ra vẻ tức giận, “Ông chủ, chúng ta uống rượu đi, mặc kệ nó. . . ”

Cổ Thần Hoán quay đầu, ánh mắt âm lãnh sắc bén như lưỡi đao liếc một cái, cậu ta sợ hãi lập tức ngậm miệng, thần sắc hoảng loạn buông lỏng tay.

Cổ Thần Hoán nâng ly rượu đỏ ưu nhã đặt bên mũi ngửi, biết Thời Thiên đứng không nhúc nhích, hắn cũng không vội, chỉ chậm rãi gằn giọng, “Chẳng lẽ tôi nên dạy cho cậu hiểu MB là như thế nào hay sao?”

“Ông chủ Cổ gọi cậu đấy! Cậu bị điếc à?” Vạn Quyết Lương sợ Cổ Thần Hoán tức giận, lập tức trừng mắt nhìn Thời Thiên lớn tiếng quát, “Nhanh cái chân lên! Còn đứng ngây ra đấy, tôi sẽ sai người lột da cậu!”

Việc làm ăn tốt như thế nào cũng sẽ sợ phần tử hắc đạo, huống chi Cổ Thần Hoán có thể coi là quyền giả khống chế toàn bộ hắc đạo, chọc giận người như vậy, sợ là chết như thế nào cũng không biết, nhưng hắn tuyệt đối là một hậu thuẫn cường đại, cho nên lý do Vạn Quyết Lương mời Cổ Thần Hoán đến địa bàn của mình giải trí không đơn giản chỉ để kết giao bạn bè.

Áp chế sự cam tâm cùng ảo não xuống đáy lòng, Thời Thiên bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, cậu không thể đá cửa bỏ đi, bởi vì làm vậy không chỉ vứt bỏ công việc, mà còn có thể đắc tội Vạn Quyết Lương, cậu biết Vạn Quyết Lương là kẻ tính khí nóng nảy, nếu mình chọc giận gã, hậu quả thật khó lường. Vạn sự đều phải cân nhắc nặng nhẹ, ý nghĩ cự tuyệt không thể chiếm cứ não bộ được, tuy rằng hiện tại điều Thời Thiên muốn làm nhất là đá cửa mà đi.

“Được, ông chủ Cổ, tôi đến đây.” Thời Thiên cong môi nhấc chân bước tới, cậu đương nhiên không tin Cổ Thần Hoán nổi lên dục vọng nên mới cho cậu lại gần, Thời Thiên có thể kết luận bằng sự thù hận của hắn, hắn chạm cậu một chút trong lòng sẽ ghê tởm.

Về phần tại sao muốn cậu ngồi cạnh? Rõ ràng là muốn hạ nhục cậu, nhưng làm thế nào để hạ nhục, điều duy nhất Thời Thiên có thể xác định là không phải loại chuyện dâm loạn gì đó.

Thời Thiên ngồi xuống cạnh Cổ Thần Hoán, khoảng cách giữa hai người bằng một nắm tay, eo lưng thẳng tắp, cậu yên lặng đặt hai tay trên đùi, ánh mắt không có bất cứ tâm tình dư thừa nào, rất tự nhiên rơi trên bàn rượu, như bức tượng điêu khắc thanh lãnh.

Vẫn là ý nghĩ kia, địch không động ta cũng không động.

Không khí trong phòng bắt đầu nóng lên, Vạn Quyết Lương và Trịnh Tề Sơn khách sáo với nhau vài câu trên phương diện làm ăn, Cổ Thần Hoán chỉ thỉnh thoảng phụ họa một câu, sau đó mấy người uống rượu thư giãn. Âm thanh trong bao sương rất lớn, cho nên chỉ cần hạ giọng, người khác rất khó nghe thấy đối phương đang nói cái gì.

Cổ Thần Hoán thấy gương mặt Thời Thiên không cảm xúc, như cục đá lạnh lẽo cứng rắn lẳng lặng ngồi, hắn cười nhạo trong lòng, bốn năm, sự kiêu ngạo của người con trai này không hề suy giảm dù chỉ một chút.

Có lẽ thẳm sâu trong cậu vẫn là vị thiếu gia tầm thường vô tình ngoan độc, bốn năm sau gặp lại, ánh mắt vẫn cao ngạo khinh thường như trước.

Rốt cuộc cậu dựa vào đâu mà dám bình thản ngồi cùng hắn như thế? Lẽ nào cậu nghĩ hắn sẽ dễ dàng buông tha cho mình?

“Tôi không ngờ chỉ mười hai vạn đã có thể ép cậu thành MB.” Cổ Thần Hoán mở miệng, giọng điệu tùy ý, “Có lẽ tôi nên hỏi một chút, Dương tiên sinh đã tiếp bao nhiêu vị khách rồi?”

Thời Thiên cười lạnh trong lòng, dùng não Cổ Thần Hoán chẳng lẽ lại không đoán ra việc cậu xuất hiện ở đây chỉ là hiểu lầm?

Đầu tiên là nói những lời nhục mạ sao? Được lắm! Tôi tiếp chiêu!

“Không vị khách nào có ánh mắt đặc biệt như ngài, cho nên ngài chính là khách hàng đầu tiên của tôi.” Thời Thiên quay đầu, nhún vai nở nụ cười.

“Mười hai vạn đã khiến cậu thành MB? Tôi thực sự đã đánh giá cao cậu rồi.” Cổ Thần Hoán thâm trầm cười nói, “Cũng phải thôi, da thịt nõn nà được nuông chiều từ bé này, không dùng để hầu hạ đàn ông thì thật đáng tiếc.”

Tránh Sủng - Cáp Khiếm HuynhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ